Thơ Ngu Yên

Cuối Năm Cúng Buồn

 

Tôi muốn tự nhạo mình

Sao lại buồn cuối năm?

Đã gần chết ngày nào cũng vậy

Cho dù em cúng vái nhang đèn.

 

Tôi sợ chuyện cúng kiến ông bà

Sợ cha mẹ gặp lại con bất hiếu

Dặn phải học bác sĩ kỹ sư

bỗng dưng mở mắt thành thi sĩ

Dặn phải yêu nước thương nòi

bỗng dưng nhắm mắt thành bất lực.

Cúng làm gì

nhắc nhở cha mẹ buồn mỗi năm.

 

Cắt vải đỏ, em dâng màu bàn thờ

Đốt nhang cao em dâng tình hương khói

Gói bánh chưng

gói năm cùng tháng tận

gói khúc đời còn một đoạn nấu sôi

gói kỷ niệm già theo màu lá chuối

nóng bốc hơi mờ những khung hình

xôi chè ngũ quả.

 

Đêm cuối năm càng nhớ chuyện ngày xưa.

Một đám đinh đóng xuống, nhổ lên, đóng xuống.

Cái búa càng già càng nặng càng run tay.

Con giấu cái búa

ký ức lục ra để lại chỗ cũ

chỗ cha thường đóng để treo khung

khung gương trống chờ bằng bác sĩ.

Cha mẹ ơi xin tha thứ cho con.

Bây giờ cha mẹ rất xa, bác sĩ không thể gửi thuốc

nhưng con có thể gửi thơ.

Bên kia cha mẹ không cần bắt mạch

nhưng thơ nghe qua kẽ hở linh hồn.

Con không giàu nhưng tiền vàng mã dư giả

Xe hơi, nhà lầu bằng giấy thiếu gì

Nhưng thơ, bằng máu, cha mẹ ơi.

 

Đêm nay,

Con gửi máu đến cha mẹ ông bà.

Máu của dòng

máu làm người không hề xấu hổ.

 

Buồn Đơn

 

Tôi biết buồn đơn chiếm ngự căn nhà

vì trống vắng cần thứ gì bù ngập.

Sống tuy đặc vẫn muôn ngàn lỗ hổng.

Nhìn xuyên qua để thấy:

Trí khôn như màn ảnh diễn hình

Bao nhiêu chuyện lạc nghĩa

Bao nhiêu hình hài

ướp gia vị

chờ nướng than nơi hết

nơi buồn đơn vĩnh viễn hết buồn.

Như anh hùng không muốn đến bác sĩ

thật ra vì sợ biết bệnh tình

chắc chắn sẽ có lần tự hỏi:

Sao cả người rối liệt thế này.

Bác sĩ đứng ở đầu hồn đeo mặt nạ

mặc y phục màu đen.

 

Thanh ung thư

 

Tôi có ý định

viết “Trường Ca Ung Thư”

không phải trường ca về ung thư

một trường ca bạo bệnh nhiều năm chờ chết.

Trong thân thể trường ca

tế bào nổi loạn

tế bào giết tế bào

tế bào vây khốn cảm xúc

tế bào phục kích tâm tư

cho âm thanh không trở thành âm nhạc,

tế bào vượt qua luật lệ tôn sùng

tế bào phá tung năm dòng kẻ

những nốt nhạc chết lên chết xuống

những ca từ dày lớp mốc meo

đồng loạt trỗi dậy vì âm nhạc tận thế.

Tôi chưa nghe trong tôi nói tựa đề

Vì chưa biết trường ca đi về đâu?

chưa từng nghe tâm sự kể nội dung

vì quá nhiều chọn lựa

lửa cháy cả biển, hốt lửa nơi nào?

băng đông cả núi, đập mảnh nơi đâu?

chưa từng nghe tiếng nói nhỏ

linh thiêng thì thầm.

Ngồi đây, ngoài kia, chung quanh, trên dưới,

vô vàn tiếng động

nhưng tôi chờ

chờ rồi chờ

nghe cho thấu thanh ung thư.

 

This entry was posted in Thơ and tagged . Bookmark the permalink.