Ngày dài bất tận (*)

Trí Vũ

N 1Cửa kính phòng bảo vệ KCX Linh Trung 2 bị đập nát 

Phần 1 – Mây đen

Ngày 13/05/2014, lúc 13h30, trong khi mọi người đang mải mê với công việc, công ty nhận được tin từ bên an ninh báo cho biết đang có nhóm biểu tình chống Trung Quốc rất lớn, lợi dụng tình hình rối ren đập phá, cướp bóc… đang tiến về Linh Trung.

Ngay lập tức, chúng tôi triệu tập ngay cuộc họp với các quản lý các bộ phận để lên kế hoạch ứng phó bảo vệ cho nhà máy và công nhân (công ty chúng tôi có hơn 2000 nhân viên). Trong khi chờ các quản lý đến phòng họp, tôi liền chạy ra ngoài quan sát tình hình. Những âm thanh gào thét, la lối, giận dữ vang vọng từ xa tới… Phía trước mặt là Công ty Freetrend của Đài Loan (có hơn 6000 công nhân) đang rất hỗn loạn, cờ đỏ sao vàng và biểu ngữ chống Trung Quốc rợp trời, những tiếng la hét “đả đảo Trung Quốc”, “Việt Nam, Việt Nam” vang rền. Tình hình như ong vỡ tổ, một số công nhân của chính Công ty này kêu gọi đình công, nhiều công nhân tìm cách thoát ra ngoài để lánh nạn, mặt khác hàng trăm người kích động biểu tình từ bên ngoài chen lấn giẫm đạp nhau để vào phá Công ty Freetrend.

Không còn nhiều thời gian để quan sát, thấy có vài chiếc ô tô của công ty mình đậu ngay sát cổng ra vào, tôi vội cho lùi vào sâu trong Công ty. Một mặt, điều động các nhân viên bảo vệ Yuki đang làm nhiệm vụ tại Công ty khóa chặt tất cả các cổng chính và cổng phụ, gọi điện cho Công ty bảo vệ tăng cường lực lượng, triệu tập nhân viên bảo vệ từ ca tối lên Công ty ngay. Đốc thúc kiểm tra bình cứu hỏa, vòi rồng… trong tình trạng sẵn sàng. Khi quay về phòng họp, các quản lý đã ở đó, mọi người còn ngơ ngác chưa hiểu vì sao có cuộc họp bất thường này. Tôi liền triển khai một số việc cơ bản:

– Tình hình biểu tình diễn ra hết sức nguy cấp, nhiều kẻ lợi dụng cơ hội vào phá công ty.

– Các quản lý chuẩn bị ngay mỗi nhóm 20 công nhân tin cẩn để ứng phó trong trường hợp công ty bị tấn công.

– Ngăn cản không cho công nhân trong nhóm của mình rời khỏi vị trí.

– Tuyệt đối bất bạo động và không phản kháng người biểu tình.

– Chuẩn bị ngay việc chữa cháy cho công ty.

Vừa chưa dứt lời, một nhân viên văn phòng tung cửa phòng họp chạy vào la lên cho biết cổng chính Công ty đã bị xô đổ rồi và đám biểu tình đã tràn vào trước sảnh của Công ty. Lúc này là 14 giờ 10 phút.

Tôi vội vàng chạy ra, thì hỡi ôi, cánh cổng sắt rộng chừng 10 mét, cao 2 mét đã bị xô đổ và bị kéo đi cách vị trí của nó 10 mét, đám đông tràn vào trước Công ty chừng 200 người, còn ngoài cổng Công ty, ngoài đường chính số lượng người biểu tình lên đến cả ngàn người. Họ phóng thẳng xe máy vào trong Công ty, thường thì một nam chở 1 nữ. Trên tay họ cầm đủ thứ các loại hung khí như búa tạ, xẻng, cuốc, thanh kim loại, một nhóm khác với  nồi niêu xoong chảo trên tay, bình nước rỗng, trên vai họ quấn cờ Tổ quốc… họ gõ và la hét um sùm. Một cây bonsai cổ thụ trong chậu lớn bị 1 đám thanh niên nhổ phăng đi. Một tên đi đầu cầm búa giáng 1 phát vào cửa kính cường lực nhưng may mắn không bể. Một nhóm khác phá tung cửa phòng họp nơi đang huấn luyện nhân viên mới và la hét yêu cầu mọi người phải ra ngoài.

Thật hú hồn, nếu không dời xe đi thì đã bị cổng đổ đè lên và xe cộ đã bị đập phá mất rồi.

10 thanh niên bảo vệ Yuki ở cổng chính này đang làm nhiệm vụ vẫn trụ vững lại không bỏ chạy nhưng không biết phải ứng phó thế nào. Thấy tình hình quá căng thẳng, tôi quay lại báo cho các quản lý phải chạy về ngay bộ phận mình và hạ cửa cuốn xuống ngay lập tức để ngăn ngừa họ tấn công vào các phân xưởng. Mọi người liền túa đi các nơi bảo nhau đóng cửa lại.

Tiếp đó tôi vội quay lại bên đám biểu tình để xem yêu sách họ là gì, lúc đó các bảo vệ Yuki lao theo ngăn lại, họ không cho tôi đến và nói anh để đó cho tụi em lo.

Tiếp theo họ chạy lại trước đoàn biểu tình, chắp tay lạy liên tục để xin họ đừng đập phá. Lúc này nhân viên nữ trong văn phòng, nhân viên công đoàn trong Công ty… chạy ra tiếp ứng. Đoàn biểu tình liên tục quát mắng “chúng mày là công ty nước nào”, “tại sao công cho công nhân về để đi biểu tình”?

Nhân viên của Công ty liên tục chỉ lên cờ Mỹ và cờ Việt Nam treo trước Công ty, giải thích đây là Công ty Mỹ liên doanh với Việt Nam, không liên quan gì đến Trung Quốc. Thái độ của đám đông có vẻ hớt hung hăng hơn, nhưng họ vẫn quát “tụi bay chứa bất kỳ 1 thằng Trung Quốc nào thì tao sẽ giết chết”. Tiếp đến 1 nhóm hơn 50 người cầm cờ quạt tiến đến phân xưởng ST, đây là phân xưởng sản xuất đồ điện tử có hơn 200 công nhân đang làm việc.

Lúc này cửa cuốn đã đóng kín mít, một nhóm thanh niên dùng thanh sắt to nạy cửa lên, rồi họ cùng nhau nâng được cánh cửa lên chừng 1 mét và chuẩn bị tiến vào. Tuy nhiên lực lượng nhân viên nữ của văn phòng tiếp tục bài năn nỉ khóc lóc, sau một hồi chửi bới và răn đe, cả bọn lên xe máy gào rú phóng đi.

Trong lúc cực kỳ nguy khó này, chúng tôi tìm mọi cách liên lạc kêu cứu để được giúp đỡ: công an phường, cảnh sát, ủy ban phường, ban quản lý các khu công nghiệp và chế xuất (Hepza)… nhưng không cách nào liên lạc được…

Sau hơn 20 phút kể từ lúc họ phá cổng chính và rút đi, tưởng đã được yên ổn, nhưng trên đường đi phá phách họ ghé vào cổng phụ của Công ty cách đó chừng 100 mét so với cổng chính và tiếp tục la hét đòi vào trong nhà máy thứ 2 của Công ty, có lẽ họ nghĩ đây là một công ty khác. Những tên cầm búa thì đập phá cổng và định xô đổ cổng lần thứ 2, thành phần khác thì hè nhau bẻ cong các thanh sắt của hàng rào, biển đăng tuyển dụng của Công ty bị họ xé phăng đi. Lần này nhân viên của Công ty lại ra năn nỉ và lạy lục, giải thích là phía bên này và bên kia cùng chung một Công ty. Sau chừng 10 phút đôi co, bọn họ bỏ đi nhưng không quên hù dọa là ngày mai không được làm việc và quay sang tấn công Công ty QMI của Trung Quốc bên cạnh.

Ngay sau khi đám biểu tình rút đi khỏi Công ty, nhân viên quản lý của khu chế xuất đến ngay trước công ty và liên tục áp lực để chúng tôi cho nhân viên ra về, nếu không họ lo sợ đám biểu tình sẽ tiếp tục sẽ quay lại phá Công ty.

Đúng 15h, CEO của Công ty đã đến và chúng tôi triệu tập cuộc họp với các quản lý lần thứ 2 để tìm cách ứng phó. Đến lúc này chúng tôi đã có thêm nhiều thông tin mới, tình hình ở khu công nghiệp Việt Nam-Singapore (VSIP), Mỹ Phước, Đồng An… rất nghiêm trọng, nhiều công ty bị đập phá, bị đốt… Bên phía Công ty bảo vệ Yuki cũng cho biết họ phải rút lui khỏi một vài nhà máy để bảo toàn tính mạng cho nhân viên, sự việc rất rối ren.

Được sự tư vấn của của nhiều người, trong cuộc họp chúng tôi thống nhất như sau:

– Công ty phải in nhiều khẩu hiện lên án hành động Trung Quốc tại biển Đông và treo trước cổng.

– Giăng nhiều cờ của Việt Nam và cờ của quốc gia đầu tư phía trước.

– Thành lập lực lượng phản ứng nhanh và trong đêm nay phải trực ở Công ty.

– Chuẩn bị việc phòng cháy chữa cháy.

– Chuẩn bị cờ quạt sẽ cấp cho 1 bộ phận chừng 100 người, nội trong ngày mai nếu đoàn biểu tình quay lại, sẽ cho bộ phận này tham gia đoàn biểu tình.

– Lực lượng hậu cần chuẩn bị cơm nước cho những người ở lại.

– Tuyệt đối bất bạo động và không dùng vũ lực chống đoàn biểu tình.

Việc treo khẩu hiệu chống Trung Quốc, ủng hộ Việt Nam đặc biệt quan tâm và cấp bách, tuy nhiên khi đi in thì mất rất nhiều thời gian. Nhân viên phụ trách việc này phải xếp hàng chờ từ 5 giờ chiều đến 10 giờ tối mới mang được khẩu hiệu về vì có quá nhiều công ty cũng có nhu cầu tương tự.

Đến 18 giờ, tình hình tạm lắng dịu, tôi rời Công ty ra về. Ngoài cổng khu chế xuất, lác đác vài công an mặc áo vàng, dân phòng vài người đang đứng gác, lực lượng bảo vệ khu chế xuất đứng túm tụm… Tuy nhiên khi ra đường chính thì rất nhiều người tụ tập rất đông, nét mặt rất hung hãn, họ đứng nhóm này nhóm nọ trên đường kéo dài cả cây số… trên đường về nhà thấy nhiều tốp thanh niên cầm cờ diễu hành như hồi kỳ Việt Nam đá banh thắng trận ở Seagame… Không ngờ đây là dấu hiệu của một cuộc bạo loạn kinh hoàng sẽ xảy ra trong vài giờ sắp đến.

Phần 2 – Bão lửa

Về đến nhà, lo cơm nước cho mấy đứa nhỏ xong thì tôi lại nhận được điện thoại báo về tình hình bên trong và bên ngoài Linh Trung đang diễn biến rất xấu. Đã có hàng ngàn người tụ tập trước cổng khu chế xuất. Dự đoán đêm nay sẽ có bạo động. Chúng tôi suy tính, nếu không có người đại diện có mặt, nhân viên và bảo vệ ca đêm có nguy cơ bỏ chạy hết mặc dù kẻ xấu chưa vào Công ty, thì lúc đó nguy cơ đổ vỡ rất cao.

19h tôi dắt xe máy chạy tiếp vào Công ty xem tình hình thế nào và động viên anh em.

Trên đoạn đường từ tỉnh lộ 43 vào khu chế xuất, các nhóm tụ tập nhỏ lẻ lúc chiều đã gom thành bè lũ dương oai diễu võ trên đường như bọn kiêu binh. Một màu đỏ chói kéo dài hàng cây số. Họ phóng xe bạt mạng, tay cầm những thanh sắt dài cho cạ xuống đường tạo ra những âm thanh ghê rợn, mặt đường tóe lửa. Có xe chở cả phụ nữ và trẻ em, dường như họ trong cùng một gia đình để tuần hành và la hét. Quang cảnh loạn lạc như không có sự tồn tại của pháp luật ở đây. Quản lý ca đêm có gọi cho tôi báo là cảnh sát cơ động đã được triển khai ở các cổng khu chế xuất, không cho ai ra vào, anh ta có nói chắc là tôi sẽ không vào được bên trong đâu và tình hình chắc sẽ ổn thôi.

19h20 thì tôi đến gần cổng khu chế xuất, nhưng không thể vào bên trong ngay. Trước cổng khoảng 200 cảnh sát cơ động đầu đội mũ sắt, tay cầm khiên và dùi cui đứng xếp thẳng hàng. Phía đối diện là đám đông rần rần la hét chửi bới muốn vào bên trong. Đôi co khoảng 20 phút, đoàn biểu tình có dãn ra đôi chút và rút ra xa hơn một chút. Nhưng sau đó tôi thấy nhiều đám đông từ xa đến tiếp viện cho nhóm đang tụ tập trước cổng, càng lúc càng đông nhập thành 1 nhóm. Tay họ cầm theo ống sắt, gạch đá, xẻng, cuốc… có những cô gái tuổi chừng đôi mươi liên tục chửi thề và ôm từng bó các thanh sắt để tiếp ứng cho đám đông. Lợi dụng thời gian này, tôi chạy về phía cổng nhưng cảnh sát họ không cho vào. May mắn anh K là tổ trưởng bảo vệ khu nhận ra tôi nên chạy ra bảo lãnh, thế là tôi vào được bên trong.

19h40 tôi đã vào trong Công ty. Gặp mặt các anh em ở lại, ai cũng mừng và lo lắng. Một vài quản lý do lo lắng với tình hình chung nên có người ở lại từ chiều, có người mới đến, IT cũng có người vô để trực, bộ phận bảo trì, xây dựng đều có mặt đủ cả. Lúc này là đang giờ làm việc của ca 2, trong cả khu chế xuất hình như chỉ còn mỗi Công ty này hoạt động, đèn đuốc sáng choang. Tôi nghĩ nếu họ lọt vào đây, chắc thế nào Công ty cũng là nơi họ chú ý nhất. Chúng tôi vội vàng phân chia nhau chạy đi kêu công nhân tắt bớt một nửa số đèn và kéo rèm che lại hết. Mặt khác, cử một nhân viên lanh lẹ ra gần cổng để báo tình hình cho bên trong.

20h: Điện thoại cho biết đám đông đang đánh nhau dữ dội với cảnh sát, gạch đá bay ngút trời.

20h15: Điện thoại cho biết hàng rào cảnh sát chắc không trụ nổi.

20h20: Điện thoại cho biết cảnh sát không ngăn nổi đám đông bạo loạn và đã rút lui. Mọi người trong công ty cần phải bảo trọng.

Anh chỉ huy bảo vệ của Công ty tôi đang là 1 đại úy dự bị của quân khu 7, thỉnh thoảng anh vẫn xin nghỉ vài tuần để trở lại quân ngũ luyện tập, anh gốc người Củ Chi gan lì nhưng đến lúc này cũng thật sự hốt hoảng khi nghe những tiếng bước chân rầm rập, tiếng gào thét và chửi bới của đoàn người hung hãn. Anh hét lên “tụi nó đã tràn vào khu rồi anh ơi”. Nhìn ra ngoài đường bên hông Công ty, đi đầu là cả ngàn xe máy gầm rú, bên lề đường chạy theo lúp xúp là đám trai tráng cầm gậy sắt kéo lê trên mặt đường, đoàn người đi kéo dài gần 1 km kín cả mặt đường. Quá sợ hãi, chúng tôi quyết định phải tắt điện toàn Công ty ngay lập tức, các cửa cuốn đóng xuống hoàn toàn. Toàn bộ công nhân không được ra ngoài. Họ đứng trong bóng tối nhìn qua khe cửa quan sát lấm lét. Lúc này chỉ còn chừng 20 người có trách nhiệm đứng trước sân Công ty giả vờ như mọi chuyện đang bình thường. Như một con rắn khổng lồ trườn mình, đoàn người di chuyển dọc bên hông của Công ty, rồi đến trước mặt Công ty, cái đuôi của đoàn người còn dài ra mãi. Chúng tôi hồi hộp nín thở. Liệu họ có ghé vào Công ty như hồi chiều?

Căng thẳng tột cùng, nhìn đám người như đàn kiến lửa này tôi ước lượng Công ty sẽ ra cám ra tương. Vài giây sắp đến, có thể mọi thứ sẽ thành tro bụi. Thôi thế là hết.

Quay sang một quản lý đứng gần, tôi nói “không ai có thể cứu Công ty mình được nữa rồi, ngoại trừ ông trời có che chở hay không mà thôi”.

1 giây, 2 giây, 3 giây… toán đầu tiên phóng xe máy vụt qua cổng chính, đầu thứ 2, nhưng mục tiêu của nhóm này là công ty nào?

1 phút sau, chúng tôi nghe tiếng kính bể như mưa rào, tiếng cổng bị đổ sập, tiếng bờ tường bị đục phá, tiếng đám đông la hét, tiếng đả đảo Trung Quốc… vang lên hỗn loạn. Thì ra họ đập phá công ty QMI của Trung Quốc ngay sát vách.

QMI là một công ty may gia công rất lớn có trụ sở ở nhiều khu công nghiệp. Trước kia có lẽ do khu vực Linh Trung này hay bị đình công, họ rút về Tân Tạo hoạt động, gần đây thấy họ sửa chữa, thay mới toàn bộ kiếng ở trước công ty, sơn phết lại đẹp đẽ lắm. Bề rộng khoảng chừng hơn 500 mét, nhà xưởng chừng 2 héc ta, nhìn vào rất sáng sủa, khang trang. Tuần trước tôi nhận được điện thoại của một phụ nữ xưng tên là H, là tổng vụ của công ty. Chị vui vẻ cho biết công ty sẽ khôi phục lại hoạt động ở Linh Trung, sắp về làm hàng xóm với chúng tôi và có hẹn mời đi uống cà phê để giao lưu và hỏi thăm một số thủ tục, vậy mà giờ đây đã đổ bể tan tành.

Vừa lúc nãy, có 4 anh bảo vệ cho QMI sang bên chúng tôi xin nước, các anh nói lúc chiều đoàn biểu tình đã ghé qua đe dọa, các anh đã lạy lục van nài nói tránh đây không phải là công ty Trung Quốc và họ đã bỏ qua. Giờ đây khi đám đông điên cuồng phá phách, trong cơn sợ hãi tột độ, bảo vệ QMI đã vùng ra leo rào chạy mất tăm.

Chúng tôi đứng lặng im chứng kiến cảnh phá phách kinh hoàng này. Hoàn toàn bất lực và hoảng sợ, giống như đàn sói đang tấn công từng con cừu trong đàn, đàn cừu co rúm lại mà không thể phản kháng được gì. Chúng ta hoàn toàn bất lực, không thể kêu cứu ai, không thể cậy nhờ vào chính quyền, khi không thấy bóng dáng một cảnh sát, một người thi hành pháp luật…. Vài ngày sau khi bình tĩnh lại, chúng tôi mới biết nhóm biểu tình lúc chiều đi phá phách nhưng có nhiệm vụ nhận diện các công ty, còn buổi tối là đòn đánh tổng lực để hạ gục các con mồi mà họ đã chọn.

Lúc 21 giờ, sau khi đã đập phá QMI tan tành, biển người quay đầu lại do QMI nằm ở cuối đường, nghĩa là họ lại qua Công ty chúng tôi lần thứ 2. Thần kinh chúng tôi căng ra vì bị thử thách.

Đám dẫn đầu lại vượt ngang qua cổng phụ, rồi qua cổng chính, chúng tôi tin mình đã thoát nạn ít nhất vào lúc này. Nhưng không, một nhóm 20 người thuộc tốp giữa tách đoàn ghé vào cổng của Công ty, bên ngoài cả đám đông dừng lại. Nhóm này tiến đến bẻ lá cờ Việt Nam và cờ Mỹ đang treo trước cổng và quăng đi.

Bảo vệ nhận diện đây là nhóm công nhân trước kia từng làm ở Công ty và bị kỷ luật, nay họ quay lại muốn thanh toán mọi ân oán chăng? Một anh bảo vệ lớn tuổi leo lên cổng nói “các em là nhân viên cũ của Công ty, các em biết đây không phải là Công ty Trung Quốc mà, các em hãy bỏ qua đi”. Nhóm này gườm gườm một lúc, đám đông phía sau có vẻ thăm dò. Đột nhiên một người trong nhóm nhân viên cũ quay lại khoát tay ra dấu bỏ qua, thế là cả nhóm lại hòa vào dòng người và trở ra.

Sau này khi nói chuyện với các công ty khác, tôi được biết thêm nhiều công ty bị nhân viên cũ quay về cướp phá, họ biết hàng hóa, vật tư, tiền bạc… để ở đâu và lục lọi rất nhanh, vì thế thiệt hại càng nặng nề hơn.

10 phút sau khi rời khỏi QMI và băng qua Công ty chúng tôi, họ quay sang tấn công Freetrend lần thứ 2 trong ngày. Lúc này là 21 giờ 15 phút.

Freetrend là công ty chuyên may gia công giày cho Nike, cơ ngơi rất đồ sộ, riêng nhà để xe đã cao mấy tầng lầu. Số lượng chuyên gia từ Đài Loan – Trung Quốc có hàng trăm người làm việc trực tiếp với nhân viên người Việt. Có lẽ vì thế họ bị đám đông bạo loạn để ý hơn các công ty khác trong khu Linh Trung.

Do Freetrend nằm cách Công ty chúng tôi chừng 150 mét nên những gì xảy được quan sát rất rõ. Freetrend nằm cách các xe bít bùng là nơi đóng quân của cảnh sát cơ động chừng 500 mét nhưng mặc nhiên bị đánh phá rất ác liệt. Hàng ngàn người chiếm giữ công ty trong hàng giờ liền và tha hồ vơ vét. Đám đông cướp phá rất nhiều giày dép và chuyển ra ngoài rất công khai. Có kẻ vừa mang giày mới vào chân, trên tay cầm vài đôi, còn trên vai thì tròng thêm vài đôi nữa. Bọn họ rất hả hê với chiến lợi phẩm được khuân đi. Sau khi lớp này mang ra khỏi cổng thì lớp khác quay lại hành sự tiếp.

Khoảng 21 giờ 45, chúng tôi thấy 3 xe cảnh sát cơ động được đến tiếp ứng cho Linh Trung và chạy qua Freetrend nhưng không thấy dừng lại, có lẽ họ chạy ra cổng sau của khu chế xuất và chốt lại ở đó.

Sau này trong cuộc họp với các doanh nghiệp, tôi được biết thời điểm đó cảnh sát phải ưu tiên giải cứu người nước ngoài và mang họ đem đi giấu hơn là bảo vệ tài sản của doanh nghiệp. Đến gần 3 giờ sáng mới giải cứu hết số người này. Dĩ nhiên đó là một giải pháp hợp lý khi lực lượng quá mỏng không thể trấn áp nổi đoàn người bạo loạn.

Khoảng 22 giờ, sau khi đã đập phá cướp bóc chán chê, Freetrend bị đốt cháy, khói đen cuộn lên cao ngút trời…

10 phút sau xuất hiện 1 xe cứu hỏa của Linh Trung vào dập lửa. Liền sau đó 3 xe cứu hỏa tiếp theo gào rú lao vào rồi tiếp nữa nhiều xe cứu hỏa tiếp ứng. Do công ty bị đốt cháy, nên nhóm bạo loạn tạm thời rút ra, trở ngược ra cổng chính của Linh Trung.

Trên đường rút ra, nhóm này càng lúc càng say máu và họ họp với một nhóm mới hình thành từ ngoài cổng tiến vào và đập phá công ty Sprinta Vina chuyên về gia công hàng may mặc xuất khẩu sát ngay bên hông Công ty chúng tôi. Bảo vệ và nhân viên chạy trốn tan tác, từng đoàn thanh niên tay cầm ống tuýp nước quật thẳng vào cửa kiếng, rồi họ quay sang bãi xe ô tô đập phá tan tành, tiếp theo từng nhóm xông vào bên trong khiêng ra nhiều bao quần áo và khuân đi.

22h30 nhiều xe chở cảnh sát cơ động được tăng cường và tụ tập tại Freetrend.

Lúc này, sau nhiều giờ để cho đám bạo loạn hoành hành và không can thiệp, có lẽ cảnh sát cơ động đã tập hợp được lực lượng, họ xếp thành hàng ngang giăng kín con đường và bắt đầu phản công.

Chúng tôi nghe nhiều loạt đạn vang lên, đám đông bắt đầu hỗn loạn và quay đầu bỏ chạy. Ở ngoài cổng, một số lực lượng khác đã bắt đầu giữ một vài tên côn đồ và lôi vào góc khuất đấm đá.

Lực lượng cơ động lên đến gần 1000 người và họ giơ khiên lên áp sát đám phiến loạn, dồn họ từ phía Freetrend đi ngang qua Công ty chúng tôi và dồn đám người này đẩy ra khỏi cổng chính khu chế xuất. Đám đông ô hợp giờ đã suy yếu sau nhiều giờ tác oai tác quoái và chính thức bỏ chạy rồi tan rã.

11h30 tình hình tạm lắng dịu. Tôi đi ra ngoài cổng chính của Công ty, rất nhiều chiến sĩ nằm la liệt trên đường, họ đã quá mệt mỏi và mang nhiều thương tích. Ngoài kia 2 xe cứu thương đang đến và mang đi những người cần được cứu chữa.

N 2Biểu ngữ chống Trung Quốc được căng lên trong đêm để xoa dịu người biểu tình và để bảo vệ công ty.

 Phần 3 – Những câu chuyện bên lề

Ngày hôm sau khi vào Công ty đi làm, hầu hết mọi người không hề biết tối qua Công ty đã trải qua những giờ phút đứng trên bờ sống chết và toàn khu Linh Trung đã rùng mình chao đảo. Họ xôn xao bàn tán về những công ty bị đốt cháy ở phía Bình Dương như Công ty giày Duy Hưng của Trung Quốc, Công ty sản xuất xe đạp Asama của Đài Loan và rất nhiều công ty khác bị cướp phá đã phải tạm thời đóng cửa.

Tôi đã thấy nhiều công nhân than khóc trên đường đi làm vì không còn việc làm cho họ nữa, họ phải quay về nhà trọ. Chỉ có vài công ty trên tổng số hàng trăm công ty trong khu chế xuất này làm việc này hôm nay.

Đến 10 giờ sáng chúng tôi tiếp tục bị một nhóm côn đồ chừng 100 người đến trước công ty đòi chúng tôi cho công nhân nghỉ làm việc mặc dù khi đó hàng trăm cảnh sát cơ động còn đóng quân trước cổng khu chế xuất.

Đến 14 giờ, chúng tôi được triệu tập tham dự một cuộc họp do Hepza (ban quản lý các khu chế xuất và công nghiệp thành phố Hồ Chí Minh) tổ chức với sự có mặt của Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Lê Mạnh Hà để trấn an các doanh nghiệp.

Đại ý ông Hà cho biết các doanh nghiệp phải quay về hoạt động ngay lập tức, có như thế các phần tử cơ hội khó có thể rủ rê và gây ra biểu tình lần nữa. Mặt khác, thành phố cam kết bảo vệ hoạt động cho các doanh nghiệp, bảo vệ phẩm chất, danh dự của con người cũng như tài sản của công ty. Ông cũng kêu gọi doanh nghiệp nào có video clip về các hoạt động phá hoại thì cung cấp cho các cơ quan chức năng để xử lý những kẻ gây rối đến nơi đến chốn.

Tuy nhiên, khi các doanh nghiệp đặt vấn đề khi nào tình hình ổn định trở lại thì ông cho biết sẽ cố gắng hết sức và không thể trả lời cụ thể được.

Và tại đây, đại diện của Freetrend đã khóc ngon lành khi phát biểu và tôi đã nghe các câu chuyện thật thương tâm từ các doanh nghiệp khác. Họ đã quá sợ hãi và không biết khi nào có thể trở lại sản xuất bình thường được.

Chú thích:

(*) Tên bài viết lấy từ tên truyện của tiểu thuyết “Ngày dài bất tận” kể về D-day, ngày lịch sử mà quân đội Đồng minh đổ bộ vào Normandy.

Theo website Thời sự Công nghệ

 

Comments are closed.