đào trung đạo
tặng đặng phùng quân
vạch bờ bụi chàm đước lau xậy bên bờ
vắng rợn hoàng hôn lụn tắt
lắng nghe điệp khúc côn trùng
núp đợi tiếng mái chèo khua động
chờ bàn tay bùa thiêng vẫy gọi
ra dấu
của người đàn bà thoáng gặp chiều nay
thảng lạnh khua chèo đẩy xuồng qua doi khuất
quên bỏ thời gian
trầm mình trong khoang tối ẩm mục
ngoài khe liếp con nước cạn lững lờ sóng trăng
qua bao nhiêu chòi canh lập lòe đèn lụn
chập chờn sống chết rủi may
trao số mệnh cho kẻ xa lạ ngược xuôi sông nước
sẵn sàng thua trắng hai tay
vào quãng vắng xuồng xuôi con nuớc
em chống chèo cười mỉm bâng quơ
anh muốn ôm choàng hít thở mùi mặn nồng sương gió
tặng em nụ hôn của kẻ phát vãng
trên bồng tóc rối bay
trên mắt môi góa phụ mỏi mòn
như một lời tạ ơn
nhưng rồi chỉ biết ngó trân trối đêm sâu
xa xa xóm làng lịm thiếp
em bỗng cất tiếng hát hững hờ
bài ca tiễn đưa có phải
thầm trao kẻ tội đồi bỏ xứ đêm nay
anh khao khát nhìn thấy một ban mai ngày mới
cho dù đã buông mặc hết thảy
như đã vung tay
thảy con xúc sắc
xuống giòng nước cạn
trong cùng kiệt
giữa cuồng nộ đắng cay
ra đi không nơi đến
hỏi ngôi sao băng vụt bay
mất hút giữa bầu trời rạn vỡ
đã bỏ đi không ngoái nhìn
cùng đêm tối đồng lõa
chỉ một lần cũng chỉ một lần thôi
nương theo con nước lòng sông Hậu
vào xuân mùa cạn xuồng trôi xuôi