Từ Quốc Hoài
Những khu phố mù mịt ngợp thở
nằm mơ chiếc lá xanh
một triệu người từng qua đây
họ đã chết
một triệu người lại được sinh ra
tiếp tục qua đây mỗi ngày
mặt trời nhòe nhoẹt trên mặt người
giọt mồ hôi
nhọc nhằn vẽ lại cuộc hành trình
Nhà tiên tri giá rẻ
chè chén bán kèm món trí tuệ đường phố
quán nghèo
rò rỉ thông tin khủng
khách nhẩn nha chén trà
bên dòng sông người và xe cuồn cuộn
tất cả rồi sẽ tới đích khi được ngồi trong ngôi nhà mình
xỉa răng, nhả khói thuốc
lim dim nhìn vợ khỏa thân
nhưng ngày mai… liệu có bình yên
lũ dã thú cắn xé tim anh
ngày mai Nhà tiên tri có thể sẽ đưa ra thông điệp
bão Biển Đông đang hung hãn vào đất liền!
chúng ta thường chiêm ngưỡng mình
chúng ta còn ngưỡng mộ gấp trăm lần những tấm panô
rọi ánh sáng bốn mùa
bị thôi miên
quên cả con tàu thời gian lần lượt rời ga
chúng ta luôn chậm chân
cái xích vô hình mang tên sự sợ hãi
buộc chặt mỗi chúng ta vào ngôi nhà bình yên
ôi! sự sợ hãi
là nhà tù giam chúng ta trong cuộc đời này
(có thể bầy cừu đã lấy con người làm tấm gương
khi chúng nhẫn nhục qui phục vài cún chó săn)
đã có hàng triệu bước chân Việt xuống đường
để vĩnh biệt Một Con Người
cũng có một Dân tộc bị kẹt lại
vì chậm một bước chân.