Tôi xin tạ lỗi

Trần Mộng Tú
(Viết sau khi đọc Có lẽ, chúng ta cần quỳ xuống của Tuấn Khanh)

Tôi đứng trên ngọn đồi Tây Bắc
trong một buổi sáng  mùa Hè
sương muối phủ kín hồ
không nhìn thấy dãy núi bên kia
ở ngã ba con nước
không nhìn rõ lối về quê

Tôi cúi đầu thật thấp
nhân danh là người Việt Nam
tôi xin thả xuống dòng nước này
những lời tạ lỗi

Như thả những chiếc hoa đăng
trong ngày rằm tháng bảy
Lời tạ lỗi với những đồng bào tôi
những người còn đang sống trên đất nước Việt Nam
một đất nước đang rêu rao
Tự Do Hạnh Phúc Hòa Bình Thịnh Vượng Văn Minh

Tôi xin tạ lỗi
Những mẹ già nhặt rác
mẹ chết thản nhiên như một cọng rác cong queo
gió cuốn đi
mất hút trong chiều

Tôi xin tạ lỗi
Cả một gia đình bắt ốc mò cua
nằm sấp mặt xuống bùn
chết như những con cá chết
chỉ một hai ngày sau
bản tin không còn trên báo
những con cá chết
trở thành bùn.

Tôi xin tạ lỗi
Những em bé chết sông, chết chợ
chết biển, chết đường
tất cả vì nghèo đói
em chết
thế thôi
nào có gì đáng nói

Tôi xin Tạ Lỗi
Những em bé chết oan
vì nền văn minh không có thật của một đất nước sống toàn bằng khẩu hiệu
nên các em chết vì thuốc giả trong mỗi mũi kim

Tôi xin tạ lỗi
Những thiếu nữ
bị bắt làm tù nhân cho tình dục
bị bán đi thật là xa
xa như nỗi chết
nên không tìm được đường về

Tôi xin tạ lỗi
Những thanh niên lớn lên chỉ biết một việc làm
bán ma túy, giết người lấy của
hãm hại những thiếu nữ còn ít tuổi hơn mình

Tôi xin tạ lỗi
Những tù nhân lương tâm
những người tự chết  trong đồn công an
một sáng một chiều
những người tự làm ra tai nạn
với những vết thương rất đỗi lạ lùng

Tôi xin tạ lỗi
Mọi người dân trên đất nước tôi
đang đối diện với những bệnh hiểm nghèo
Vì môi trường ô nhiễm
Thực phẩm độc hại
Dịch bệnh
Lũ lụt do chính con người gây ra

Tôi xin tạ lỗi vì
Những cuốn sách giáo khoa
đang dạy con cháu chúng ta
tin vào một đất nước chỉ có những tòa lâu đài màu hồng
những tòa lâu đài tràn ngập hồn ma
nên không có một chỗ đứng nào cho những người đang sống.

Tôi xin tạ lỗi

Vì tôi là người Việt Nam
tôi không làm được điều gì cho chính đất nước mình
tôi tự hỏi lòng
có phải tôi đang hô khẩu hiệu
cho những điều bất lực
của chính mình.

tmt
8/31/2019

Comments are closed.