Người đứng cổng

Truyện

Tru Sa

 

Bộ quần áo vặn mình. Tiếng răng rắc. Tôi được bẻ vào thế đao phủ đứng pháp trường.

Tôi đứng cổng. Cánh cổng phía ngoài tòa kiến trúc. Công việc đã từ lâu và tôi nhận nó cũng từ lâu. Cánh cổng này chỉ mình tôi đứng và vì thế tôi không được phép lơ đễnh. Tôi được trang bị đủ loại vũ khí để đối phó với những kẻ có ý định xâm nhập. Những món vũ khí đều tối tân và cần thiết cho những cuộc chiến bắt buộc. Bộ quần áo tôi mặc được làm từ loại vải chỉ có ở tòa kiến trúc. Chất vải mềm nhưng rất bền và dẻo dai, khi cần thiết các lớp áo vải sẽ cộm lên, rắn như áo giáp. Bộ trang phục không gò bó tôi và tôi vẫn có thể vận động theo ý mình. Những lưỡi dao giắt bên hông rất bén, khẩu súng, cái móc, kìm chích điện cũng đều là những dụng cụ sát thủ. Tôi được toàn quyền sử dụng.    

Nơi tôi đứng là cổng chính. Một cánh cổng lớn, đúc bằng thép. Nó rất rắn và dày tới mức cản được cả xe bọc thép nhưng cũng vì vậy mà tôi sẽ khó khăn trong việc đóng mở cánh cổng. Tôi không ước tính nổi chiều cao và bề rộng của cánh cổng vì khi đứng đó tôi như một tên lùn.  

Cánh cổng này là một phạm vi quan trọng của tòa kiến trúc. Nó được xây cao và đồ sộ nhằm che chắn cho toàn thể tòa kiến trúc. Tôi đứng ngoài cổng, đã rất lâu. Như đã nói, công việc này tôi nhận từ lúc còn trẻ. Vóc người tôi cao lớn và tráng kiện, tôi đã từng tay không đánh chết sư tử và vì thế tôi có đủ sức khỏe để làm việc cho tòa kiến trúc. Một thời gian dài, tôi phải vất vả để ngăn chặn những cuộc xâm nhập vào tòa kiến trúc. Luôn có những cuộc hỗn chiến và tôi luôn giành chiến thắng. Những kẻ tìm tới tòa kiến trúc đều sống ở xa (tôi chắc vậy vì họ đã mang theo cả hành lý). Mọi lí do luôn là để qua cổng. Tôi không dễ tin vào những lời này. Tôi là người đứng cổng. Bảo vệ tòa kiến trúc là nhiệm vụ của tôi. Khi không dỗ ngọt được tôi, họ nhao nhác và hung hăng hơn. Những người đó thường đi theo nhóm và kết thành một đám đông. Họ gào thét, nhào tới như muốn xô đổ cánh cổng.

Những vũ khí tòa kiến trúc đã trang bị cho tôi đều có sức mạnh và vì thế không mấy khó khăn để triệt hạ đám ô hợp này.

Nhiều lần, sau khi hạ gục đám người, thân thể tôi ướt nhầy máu. Tôi vẫn án ngữ trước cánh cổng. Hai chân tôi trụ vững như cắm rễ xuống đất.

Dưới chân tôi là những xác người nằm ngả nghiêng. Nhiều thân thể ôm lấy nhau, co quắp như loài gấu ngủ đông. Một cái xác gần tôi nhất đã nát bấy nhưng cánh tay với vài ngón đứt lìa vẫn vươn về phía cổng. Chúng chỉ vươn tới đó.

Máu nhuộm đôi tay tôi. Khẩu súng tôi cầm trên tay vẫn nóng rẫy, đầu súng chúc lên, giật giật như còn muốn khạc đạn.

Tôi luôn đứng ngoài, trước cánh cổng lớn dẫn vào tòa kiến trúc. Ngày nắng, mưa bão hay chớp giật tôi vẫn đứng ở đây. Thể lực của tôi đủ tốt để đứng bảo hộ dù là bốn mươi năm nữa. Thứ sau cánh cổng nằm ngoài công việc của tôi. Thực ra tôi sẽ vẫn đứng đây, nhưng việc quá nhiều người tìm tới và mong đợi được vào tòa kiến trúc đã phần nào khơi dậy trong tôi chút tà tâm về sự xâm nhập. Có gì bên trong? Một cuộc thăm viếng hay điều gì khác mà tôi chưa rõ về tòa kiến trúc. Lý do gì khiến đám người kia liều mạng để xông vào? Tôi muốn biết.

Những lúc mở cánh cổng để người làm việc trong tòa kiến trúc đi vào tôi đã từng nhìn vào trong. Điều đó vụt qua mau như một ánh chớp. Tôi đã thấy một khối hình lớn. Nhiều lần tôi đã cố ý mở hoặc đóng cánh cổng thật chậm để có thể nhìn tòa kiến trúc kỹ hơn. Cặp mắt tôi nhìn vào, cố thu gọn khối hình khổng lồ vào trí nhớ. Như tấm rèm đột ngột phủ xuống bức tượng vàng, tôi không thấy được gì ngoài một khối hình to lớn nhưng mù mờ. Rõ ràng không phải sương mù, cũng không phải tòa kiến trúc xây cách xa cánh cổng tôi gác. Tòa kiến trúc liền sau cánh cổng. Đấy là một công trình lớn, tầm vóc và quy mô như lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Tôi chỉ thấy mang máng, chập chờn như hòn đá rơi xuống nước chìm nghỉm.

“Anh trở nên chậm chạp từ bao giờ vậy?”. – Một người trong tòa kiến trúc nói khi tôi đang nhòm mắt vào bên trong, qua một khe hở trên cánh cổng. Ông ta bên trong, tôi bên ngoài. Sau đấy, ông ta xòe tay. Khe cổng được trát kín bởi cái xòe tay. Tôi trở về thế đứng thẳng. Tiếng bên trong vẫn vọng ra. “Bổn phận anh là ngoài kia. Ở yên đấy đi”. – Tiếng nhắc nhấn nghiến như mệnh lệnh. Tôi gật như mọi người đứng cổng đều gật.

Kẽ nứt trên cánh cổng đã được trát lại bằng một miếng thép tinh luyện. Cánh cổng thế là hoàn hảo, không một kẽ hở. Tôi vẫn biết sau cổng có người đứng.

Ngày hôm nay có một vị khách lạ tìm tới cánh cổng dẫn vào tòa kiến trúc. Người này ngồi xe lăn và chỉ một mình. Gương mặt vị khách này chỉ còn lại một lớp sẹo xù xì, lớp da còn lại gần như đã bong ra hết và cái mũi cũng rụng đâu mất, để trơ ra hai cái hốc đen ngòm. Môi người này nứt nẻ, một vài cái răng đã bị gãy. Vết thương ở cổ mà nay đã thành sẹo khiến giọng nói méo hẳn đi và khàn đục như người bị ngạt mũi. Lớp da nứt nẻ, vài sợi tóc bạc mỏng mảnh còn sót lại trên cái đầu trọc đã giúp tôi biết được đây là một người đàn ông và ông ta đã rất già.

“Hỡi chàng trai, hãy để tôi vào trong”.

“Tòa kiến trúc này không dành cho ông đâu, hãy về đi”.

“Tòa kiến trúc này không có chỗ cho tôi nữa- Người lạ mặt nói – Nhưng tôi muốn anh biết rằng tôi cũng từng có mối liên hệ với tòa kiến trúc, từ rất lâu. Anh hãy cho tôi vào hoặc hãy giúp tôi gặp một ai đó trong tòa kiến trúc”.

“Tôi là Người Đứng Cổng. Tôi chỉ ở đây”.

Người lạ mặt lấy trong chiếc túi mang theo một chiếc hộp. Ông ta đẩy chiếc xe lăn, tiến gần về phía tôi. Tôi nhìn thấy rõ những vết lở loét trên khuôn mặt ông ta.

“Hãy giúp tôi chuyển nó vào trong. Hãy coi đây là một lời thỉnh cầu”.

Đôi mắt ông ta mang vẻ buồn bã. Tiếng nói ông ta đứt quãng dần vì những cơn ho. Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa bên trong. Như mọi lần, tôi quay ra và đẩy cánh cửa sang một bên. Một người đàn ông đi ra. Cũng như hầu hết những người tôi từng gặp trong tòa kiến trúc, tất cả đều mặc một bộ đồ kín mít. Họ mặc nhiều loại áo khác nhau, với đủ loại màu sắc, phụ kiện nhưng tất cả đều phải cố định trong khuôn mẫu một trang phục kín kẽ. Họ có đeo găng tay, cổ thắt một chiếc khăn mỏng màu hồng đỏ. Khăn được thắt chặt, quấn nhiều lớp trên cổ như con rắn cuộn mình, cũng như một cục bướu màu độc. Màu hồng đỏ đậm, hoặc nhạt có thể giúp tôi phân biệt được cấp bậc từng người trong tòa kiến trúc. Khăn thít càng dày, màu khăn càng đậm thì tước vị càng lớn. Thứ duy nhất ló khỏi lớp vải là cái đầu nhưng thường thì một số người trùm một lớp vải để che đi gương mặt, số khác thì đeo kính hoặc kéo chiếc mũ liền áo. Chẳng thể nhìn rõ được họ. Có nhiều người đã để đầu trần, như người đàn ông đang đứng trước mặt tôi đây nhưng tôi chẳng tài nào có thể ghi nhớ khuôn mặt đó quá lâu. Đôi mắt, cái mũi, độ tuổi hay một dấu ấn để phân biệt giữa người này với người kia tôi đều không nắm được. Một điều, tôi biết họ là chỉ huy của tôi và tôi phải trung thành tuyệt đối.

Người đàn ông trong tòa kiến trúc nhìn tôi và người lạ mặt. Cái khăn thắt nơi cổ ông ta hồng lựng, chỉ đậm một chút là đỏ thắm huyết dụ.

“Người này chắc hẳn không phải là khách hoặc ai đó tôi biết trong tòa kiến trúc. Và này, anh lại quên mất nhiệm vụ của mình ư”.

“Hãy mở cửa ra, ta muốn vào trong! – Người lạ mặt nói, nhìn chằm chằm về phía người đàn ông vừa bước ra”.

“Tại sao chứ!- Ông ta nói – Ngươi phải biết tòa kiến trúc không tiếp người lạ”.

Người lạ mặt đưa chiếc hộp ra.

“Ta biết và các ông chớ quên tòa kiến trúc này tạo ra vì một cộng đồng. Chiếc hộp này, xin hãy nhận lấy. Mọi thứ trong đó đều là của ông, trừ những tờ giấy. Hãy làm ơn chuyển tới tầng cao nhất của tòa kiến trúc”.

Người đàn ông trong tòa kiến trúc cầm lấy chiếc hộp. Ông ta nhìn ngắm hồi lâu.

“Được thôi! Ta sẽ nhận lấy nó, nhưng ta phải nói trước bây giờ thì ngươi chưa vào được đâu. Ngươi sẽ còn phải chờ”.

“Ta đã chờ lâu lắm rồi…”.

“Ta làm việc trong tòa kiến trúc, nhưng nói để ngươi rõ, ta ở tầng hạ. Tòa kiến trúc còn nhiều tầng lắm và ta khuyên ngươi hãy tiếp tục chờ đợi”.

Người đàn ông trong tòa kiến trúc nhìn người lạ mặt. Bốn mắt chạm nhau. Không gian im bặt. Thật khó để kết luận một thiện ý ở con người quyền uy kia, tới lúc này khuôn mặt của ông ta vẫn vô định như chưa được tạo ra.

“Ta sẽ về”.- Người lạ mặt nói, cặp mắt ông ta vằn những tia đỏ rực- Nhưng ta sẽ còn quay lại, cho đến khi cánh cổng này mở toang ra”.

Chiếc xe lăn đi. Cái bóng nhỏ xíu đổ dài xuống con đường rồi tắt ngóm.

“Sao ngài không mở cổng?”- Tôi nói khi cánh cổng vẫn mở toang.

Người đàn ông trong tòa kiến trúc vẫn đứng quay lưng về tôi.

“Anh lại quên chỗ đứng của mình rồi sao”.

“Tòa kiến trúc được xây dựng đâu phải để mở cửa với một cộng đồng và đóng cửa với tất cả cộng đồng”.

“Này! Anh quên mất vị trí của mình rồi đấy. Xê ra mau”. 

“Tôi biết. Chỗ tôi là trước cổng. Vị trí của tôi là đằng trước, tôi đứng đây để bảo vệ cho tòa kiến trúc, vì thế tôi cũng có quan hệ với nơi đây”.

“Đừng quên lời tuyên thệ của anh khi bắt đầu làm Người Đứng Cổng”.

“Tôi không quên nhưng các ngài cũng chớ quên Người Đứng Cổng cũng là Người”.

Tôi rút súng. Nòng súng hướng về người đàn ông. Ngón tay tôi giữ lấy cò. Chưa kịp kéo cò thì nòng súng mềm oặt xuống như làm bằng bột mì.

“Về chỗ, thằng Cổng!”- Tiếng chưa dứt thì khẩu súng nhão ra và mủn nát như mô hình bằng bột mì. Sờ bên hông không thấy con dao và chiếc kìm chích điện. Bộ quần áo đặc dụng mà tòa kiến trúc trang bị cho tôi co lại và cứa vào da thịt. Lớp vải bó quá chặt khiến tôi không di chuyển được. Phần vải phía dưới chân chùng xuống mang theo sức nặng ngàn cân. Cặp chân tôi đã không còn nằm trong sự kiểm soát của thân thể và bắt đầu trượt xuống. Đầu gối tôi lún xuống đất.  

Người đàn ông đi gần về phía tôi, bàn tay ông ta xòe ra rồi xoa lên đầu tôi. “Biết chưa”.- Tiếng rơi độp như nện vào đầu tôi đau điếng. Người đàn ông đi vào tòa kiến trúc. Chiếc bóng của ông ta vẫn kéo dài về phía sau, nó to lớn hơn cỡ người vốn có của ông ta. Người đàn ông này và những người khác, to lớn và quan trọng hơn trong tòa kiến trúc mỗi khi đi đều có một cái bóng dài đổ dưới chân. Đây là điều không lạ nhưng cái bóng của họ luôn lớn hơn tôi. Mỗi khi họ đi qua và vô tình tôi lọt vào chiếc bóng, thân thể tôi bị thu nhỏ lại. Tôi kẹt trong chiếc bóng và những vùng tối quanh bóng vẫn tiếp tục tràn ra. Chúng phủ quanh tôi và tôi bị nhấn xuống.

Cánh cổng đóng lại dù tôi vẫn sụm gối một chỗ. Người đàn ông đấy tự đóng cổng hay một ai đấy sau cánh cổng đã đóng…

Áo quần giãn ra và tôi bắt đầu cử động được. Tôi sờ bên hông, khẩu súng vẫn ở đó. Cả con dao mà tôi luôn tìm kiếm lúc trước cũng trở về bên tôi. Tôi muốn quay người lại và mở toang cổng bằng đôi tay mình nhưng tôi không tài nào nhúc nhích được. Tiếng xương vỡ cùng cơn đau thấu tim không giúp tôi quay được nửa thân người. Lớp quần áo bó lại rất chặt mỗi khi tôi gồng sức. Sức lực tôi bị hút đi và nguồn sinh lực tràn trề mà tôi có là của bộ trang phục. Tôi không còn nhúc nhích được chân. Ngón tay đặt nơi nòng súng đang chĩa vào thái dương cũng không còn là của tôi nữa.

Bộ trang phục tối thượng một lần nữa dịch chuyển các lớp vải và cố định tôi vào tư thế đứng thẳng người. Vải sủi màu hồng đỏ, và đặc sệt, bết màu tiết canh, quánh như dao máu.

Tôi nén hơi để hét lên một tiếng. Không chắc tiếng hét có thể di chuyển được cánh cổng nhưng sẽ đánh động tới ai đó đang trên đường tới đây. Tiếng hét tắc nghẹn trong cổ họng. Tôi chẳng thể phát âm thanh ra ngoài vì miệng tôi đã bị chính tay tôi bịt lại. Tay còn lại bóp lấy cuống họng tôi. Những tiếng nói đáng lẽ vang ra bị chặn đứng lại. Tôi đẩy thêm hơi, bàn tay đang bóp nơi cuống họng xiết chặt thêm. Hơi thở tôi bị ngăn lại. Chút sức lực cuối cùng. Tôi lấy hết hơi thở. Như phiến thủy tinh hơ quá lâu trên lửa, mắt tôi vỡ tung thành hai cột máu. Bộ quần áo vẫn bó xiết tôi như cuốn chiếu. Không thấy được gì nữa nhưng tôi vẫn nhận thấy cơn đau từ hai hốc mắt. Cơn đau của riêng tôi… và máu tôi vẫn chảy dài theo cơn…

 

Màu máu mắt tươi nóng hơn màu hồng đỏ thẫm đen của bộ trang phục. Máu xối tràn xuống mặt và bám dính như tấm hình vẽ từ màu mực chấm từ máu tôi.

 

 

Comments are closed.