Truyện Nguyễn Viện
Minh họa Bảo Huân
17. KHI THẦN LINH YÊU NHAU
Trên các vì sao cho dẫu xa xăm đến đâu thì cũng đều có một thần linh ngự trị
và bởi là thần linh nên khoảng cách từ ngôi sao này đến ngôi sao kia cho dẫu là nghìn trùng cũng không hề trở ngại cho việc giao tiếp giữa họ với nhau
ngay cả khi không rời xa lãnh địa của mình
họ vẫn có thể nói chuyện với nhau
và dẫu là thần linh
họ cũng yêu ghét giận hờn như con người
đặc biệt ở những ngôi sao có ngày và đêm
ánh sáng và bóng tối
họ vừa là dương thần vừa là âm thần
cũng vì thế
tình cảm của họ phức tạp hơn những vị thần là thuần dương hay thuần âm
không những ở tính cách mà trong cách phát âm của họ cũng khác
giọng nói của các vị thần thuần dương ồm oàm như sấm
giọng nói của các vị thần thuần âm lại lảnh lót như chim hót
riêng các vị thần vừa âm vừa dương
tiếng nói của họ trầm bổng khác thường
đó là giọng của dông bão
hằng đêm
tôi ngước nhìn trời cao và thấy các vị thần sao yêu nhau
quả thật
đấy là điều bí ẩn nhất của vũ trụ mà tôi không thể nào lý giải
mặc dù tôi biết chắc chắn
những ngôi sao yêu nhau vô cùng say đắm cho dù khoảng cách giữa các vị sao thì con người không bao giờ vượt qua được
có một đêm tôi nghe thấy một vị thần sao vừa âm vừa dương nói với vị thần sao thuần âm rằng
khi yêu em
cũng là lúc anh nhìn thấy cái phần bị che khuất của mình bởi bóng tối
không chỉ là cõi miền anh ngưỡng vọng
mà em còn là một phần của chính anh hiện hữu
phần tôi
khi nhìn một ngôi sao băng
tôi nhận ra cái hằng hữu và nguyên ủy của mọi sự.
18. ÂM PHỦ Ở TRẦN GIAN
Một hôm bọn quỷ sứ dẫn tới trước mặt diêm vương một kẻ mới qua đời
đó là một kẻ khác thường
hình dạng không ra người cũng không ra thú
chỉ có đôi mắt cho biết hắn cũng có linh hồn
vì thế hắn thuộc về diêm vương
thần chết nhìn qua sổ khai tử rà soát từ khai thiên lập địa cho đến tương lai miên viễn về sau đều không thấy chỗ nào miêu tả hay tên tuổi kẻ mới đến này
diêm vương hỏingươi là ai
kẻ vừa chết thưa
tôi là diêm vương
diêm vương của âm phủ giận dữ quát
láo
chỉ có ta là diêm vương trong khắp cõi âm phủ
ta cai quản mọi thứ thuộc về bóng tối và sự chết
kẻ vừa đến thản nhiên nói
tôi cũng cai quản mọi thứ thuộc về bóng tối và những cái đã chết
nghe nói
diêm vương càng tức giận nhưng không giấu vẻ tò mò hỏi tiếp
ngươi là gì
người được hỏi ngạo mạn trả lời
tôi không là gì nhưng có thể là tất cả
diêm vương hỏi
ngươi thách đố ta chăng
kẻ bị cho là thách đố nói
dạ không
trần gian vẫn cho tôi là kẻnói một đàng làm một nẻo
cho nên tôi không là gì nhưng có thể là tất cả
diêm vương quát
khẩu nghiệp
ngươi là tên lừa đảo
rồi diêm vương truyền lệnh cho tả hữu
cho hắn trở lại trần gian làm thần dân của bọn mạo danh giả tướng
khi hoàn hồn sống lại
kẻ lạ thường kia
người không ra người
thú không ra thú
bỗng thấy mình không còn đôi mắt
thế là mất linh hồn
sự mù lòa khiến hắn bị lừa đảo từ lần này đến lần khác
cho dù hắn biết bị lừa nhưng cũng không tránh khỏi
ngay cả cái chết cũng lừa hắn
từ kiếp này đến kiếp khác.
19. ÔNG GIÀ TÓC ĐỎ VÀ BẢY CÔ GÁI
Trước khi gặp bảy cô gái
ông già vốn có mái tóc đen tuyền
sống cô độc trong một hang động rộng rãi nằm giữa khu rừng tạp
hằng ngày ông lang thang kiếm măng
nấm và những thứ hoa trái
rau cỏ có thể ăn được vốn rất phong phú trong khu rừng này
ông cũng xuống suối bắt cá và các loài thủy sản khác cho bữa ăn hàng ngày
cuộc sống của ông đơn sơ như cây cỏ và các loài muông thú
cho đến một đêm kia
giữa giấc ngủ không mộng mị của ông
một cô gái bước ra từ cây nấm
da cô mịn màng và sáng trắng rạng rỡ một khoảng tối tăm trong hang
ông mở mắt và nhìn thấy cô
không ngạc nhiên hay tỏ vẻ gì sợ hãi
như thể tất nhiên đấy là một cô gái của ông
ông nóihãy nằm xuống với ta
và cô gái nằm xuống bên ông
ông già tiếp tục nhắm mắt ngủ
trong lúc cô gái ôm lấy ông
cho tới khi bình minh lên
ánh sáng rọi vào hang
cô gái đã tan thấm vào ông
ông già mở mắt và thức dậy trong một trạng thái mới mẻ mà ông chưa từng biết
đó là một niềm vui mới và đầy háo hức
ông thấy trời đất nồng nàn như vừa đổi khác
cây lá hoa cỏ tươi tốt hơn
không khí trong lành hơn
từ đó mái tóc ông bắt đầu chớm đỏ một bên thái dương
và ông không bao giờ quên đã có một cô gái đến với mình
bởi mỗi đêm cô gái nấm ấy lại hiện ra
lẳng lặng nằm xuống ôm lấy ông và tan thấm vào ông
an nhiên hạnh phúc
một hôm ông lão đi hái măng
thấy một cô gái đang mắc kẹt giữa đám mây tre chằng chịt
không thể nào thoát ra được
ông đến bên bảo để tôi giúp cô
vừa tìm cách bẻ cong mấy cây tre ông vừa trấn an cô
cứ yên tâm
sẽ không bị trầy xước gì đâu
ông kéo được cô ra ngoài một cách dễ dàng
cô gái nóitôi phải tạ ơn ông sao đây
ông dịu dàng bảo cô hãy mau chóng trở về với gia đình và đem theo số măng này tôi mới hái được
cô nói không cần như thế đâu
bởi tôi là măng
từ măng mà ra
ông là người cứu sống tôi thì hãy mang tôi về nhà
ông lão vui vẻ mang cô về hang
từ đó
mỗi sớm mai một bụi trúc mọc lên trước cửa hang
đến đêm bụi trúc biến thân thành một cô gái ôm lấy ông và tan thấm vào ông
giống như cô gái nấm
ông cảm thấy mình hàm ơn với cuộc sống
và tóc ông đỏ thêm một bên thái dương
vui vẻ và hàm ơn
ông già vẫn hằng ngày lang thang trong rừng với sự vô ngại chan hòa của tiếng chim
nhưng bỗng một hôm
ông nhìn thấy con chim bắt cô trói cột nằm chết giữa lùm cỏ
ông chợt nhớ lại đã vài ngày qua không nghe thấy tiếng nó buồn bã trên ngọn cây vên vên
ngậm ngùi thương tiếc
ông cầm xác con chim trên tay
tiếng kêubắt cô trói cột của nó đã là một phần của đời ông trong góc rừng yên ả này
ông quyết định mang nó về chôn bên cạnh bụi trúc
đêm ấy
ông thấy một cô gái hiện ra và nằm xuống bên ông
cô cất tiếng hát
đó không phải là tiếng bắt cô trói cột nữa mà là tiếng của rừng thẳm thâm u
ông cũng nhận ra đó là tiếng lòng ông từ vực sâu vọng qua cây lá
cô vừa hát vừa ôm lấy ông và tan thấm dần vào ông
từ đó vùng phía sau gáy ông tóc nhuốm đỏ
cũng từ đó
nỗi buồn đôi khi chen vào ông
một hôm nắng nghiêng trên vạt đồi
ông thấy bóng mình đổ xuống một bụi hoa hồng đang héo
ngồi xuống
ông nâng niu đóa hoa tàn
bỗng đâu từ trong đóa hoa tàn
một cô gái khoan thai đứng lên và lớn dần
ông hỏi tại sao lại đến nỗi này
cô gái nói vì mỗi ngày sẽ có những bông hoa đẹp hơn tươi hơn
ông ôn tồn dỗ dành
thời gian là một vẻ đẹp vĩnh cửu
hãy về với tôi
thế rồi ông già đưa cô gái về hang của mình
ông đặt đóa hoa tàn trong chiếc gáo dừa
cứ đến đêm cô lại hiện ra viên mãn tỏa hương ngào ngạt
hương thơm ấy tan thấm vào ông
từ ấy ông biết đến sự đố kỵ và lòng khoan dung cũng chỉ là những vẻ đẹp khác nhau của cuộc sống
và tóc ông nhuốm đỏ một bên góc trái phía sau
sự cô độc tự nó không buồn không vui
vì thế mỗi ngày với ông
việc tìm kiếm lương thực chỉ có nghĩa là một cuộc ngao du
ngày lại ngày
rừng quen thuộc đến nỗi ông không bao giờ bị lạc
một con cá mắc cạn bên bờ nước đang vùng vẫytuyệt vọng
ông già bắt thả nó xuống chỗ nước sâu
nhưng con cá nói em đã thuộc về ông
ông đem cá về và thả trong vại nước mưa trước cửa hang
cứ đến tối con cá lại biến hình thành một cô gái nằm ôm lấy ông và ru ông bằng tiếng vỗ của nước vào ghềnh đá
cũng như những cô gái kia
tiếng của cô gái cá tan thấm vào ông như lòng trắc ẩn
và ông nhận ra một nỗi hoài cảm xót thương muôn loài tràn ngập trong mình
tóc ông nhuốm đỏ một bên phải
phía sau
một hôm ông đi thật xa như có điều gì thôi thúc
ông cứ đi mãi
đến trước một một trảng cỏ mênh mông trống trơn chỉ có một cây cao lừng lững mà ông chưa từng biết đến
không thể không leo lên
và ông đã leo lên đến ngọn
nhìn ra bốn phía ở đâu cũng chỉ là rừng
bất chợt một đám mây bay ngang
phủ kín ông
trong một thoáng hoang mang
ông đã buông tay
rồi ông rơi xuống
rơi xuống
rơi xuống
dường như không có điểm dừng
khi tỉnh ra
ông thấy mình nằm trong lòng một cô gái
thấy ông mở mắt
cô gái nói tạ ơn trời đất
ông đã tỉnh
ông hỏi đây là đâu
tôi còn sống chăng
cô gái nóiông vẫn sống và đây là cõi bồng lai
ông hỏi lại bồng lai là gì
cô gái nói đó là chỗ ở ngoài mọi giới hạn
ông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu
một thế giới khác
ông hỏi lại
nhưng cô gái nóikhông có thế giới khác
chỉ có một thế giới
ông già hỏi vậy thì sao tôi có thể vượt ra ngoài mọi giới hạn
cô gái nóiđó là sự thông tuệ của tự do
ông già gật đầu và ôm lấy cô
ông thấy mình tự do
không có một khoảng cách nào giữa cô và ông
cả đỉnh đầu ông tóc nhuốm đỏ
ông cứ nằm như thế và ôm lấy cô không rời
càng lúc càng chặt hơn
và cô tan thấm vào ông như nước thấm xuống đất
giữa lúc ông già còn hoang mang về sự hiện hữu của mình
từ trời
ngọn lửa thần bí ném xuống mặt đất một tiếng sét
khu rừng bốc cháy
càng ngày càng lan rộng
khi cả rừng lửa đã vây bọc ông
một cô gái từ trong lửa hiện ra
cô bế xốc ông lên đưa về hang
ông già đã lại bất tỉnh vì khói
cô gái từ lửa vẫn ôm lấy ông và thì thầm
em là cái đẹp hủy diệt
luôn luôn hủy diệt
em sẽ ở lại với ông mãi mãi
hàng ngàn năm sau
người ta tìm thấy trong một hang sâu giữa rừng thẳm có tám bộ xương
trên vách hang có bích họa một lão già và bảy cô gái đang ôm lấy nhau
có rất nhiều huyền thoại xung quanh bức bích họa này
và đây là một trong những huyền thoại ấy được kể lại.
20. CÔ GÁI Ở XỨ DỪA
Ngày xửa ngày xưa
ở xứ mêman chỉ một loại cây độc nhất sống được
đó là cây dừa và ở chỗ nào có đất là có dừa
dừa nhiều đến nỗi người ta dùng nước dừa để tắm
vì thế tất cả các cô gái ở xứ ấy đều có một làn da óng mượt và trong veo
nhưng cũng ở xứ ấy có rất nhiều ếch
người ta ăn thịt ếch mỗi ngày
vì thế đàn ông xứ ấy ai cũng khỏe
trong một gia đình kia
chỉ có một cô con gái duy nhất
cô rất xinh đẹp và tất nhiên cũng có rất nhiều chàng trai yêu cô
nhưng cô không dám nhận lời lấy ai
mặc dù cô đã vượt qua tuổi trăng rằm
cô chứng kiến mỗi ngày cảnh ông bố đánh đập vợ con sau cơn say xỉn
nếu không say xỉn thì các ông chồng cũng luôn mồm chửi vợ mắng con
gia đình không phải tổ ấm
cô sợ đàn ông
tất cả tình yêu thương của cô dành cho một con ếch
cô ở đâu đi đâu con ếch đều bám theo cô
mỗi khi thấy cô buồn
nó chổng ngược nhảy múa làm trò cho cô vui
bù lại
cô luôntưởng thưởng nó bằng cách vuốt ve làn da sần sùi trên lưng nó
nhưng bố cô rất ghét con ếch
nhiều lần ông tìm cách bắt nó ăn thịt
nhưng lần nào ông cũng thất bại
bởi nó thông minh và nhảy rất nhanh
một ngày kia cô gái bị bệnh rất nặng
không thuốc gì chữa khỏi
có một bà cụ mách nước
hãy lột da con ếch nào già nhất rửa sạch bằng nước dừa rồi đắp lên người thì bệnh sẽ khỏi
cô gái biết con ếch vẫn bám theo mình là con ếch già nhất
nhưng cô không nỡ để nó phải chết vì mình
về phần con ếch
nó cũng không muốn nhìn thấy cô chết vì thiếu làn da già nua xấu xí của nó
vì thế con ếch đã tự nguyện đứng yên để cho ông bố bắt nó
cô gái khóc lóc và xin bố đừng giết con ếch
nhưng ông bố không nghe
da ếch để chữa bệnh cho con gái và thịt ếch làm mồi nhậu cho ông
vì thế con ếch phải chết
vừa khi lột da con ếch xong
một chàng trai tuấn tú hiện ra như mộng tưởng
trong lúc mọi người còn bàng hoàng sửng sốt thì chàng đã nhanh nhẹn lấy bộ da ếch của mình nhúng vào nước dừa rồi đắp lên người cô gái
ngay lập tức cô khỏe lại và đứng lên như chưa hề ốm đau
cô nhìn chàng say đắm và biết rằng đấy là người đàn ông của cô
chàng cũng âu yếm ôm lấy cô và họ cùng biết rằng tình yêu là có thật
từ ấy ông bố không đánh đập vợ con nữa
ông ăn chay trường và tịnh độ suốt thời gian còn lại của cuộc đời.
(Còn tiếp)