Thơ Ngô Quốc Phương

LẶNG LẼ

 

Có chuyển động nào, lặng lẽ, tí tách,

như mạch ngầm,

nhỏ thôi, nhỏ thôi,

có chồi biếc nào chẳng cần Xuân đến cũng hé nở

dù ở nơi nghiệt ngã nào,

lặng thôi, lặng thôi,

 

và ở Vũ trụ nào sáng sủa,

hay ở Thiên hà nào còn đầy nghịch lý,

chẳng cần ai nhắc,

những chuyển động vẫn tự mình,

ngày đêm

ngày đêm…

 

rồi một ngày mạch ngầm thành Bể lớn,

cả thành Đại dương chứ nhỉ!

rồi một ngày hạt mầm và nhánh chồi tí hon,

qua thời gian vụt thành gã khổng lồ gọi chim về làm tổ

và ngoài xa

nơi sóng biển rì rào vỗ bờ vô tận

cá bể tìm nhau

vảy lấp lánh khoe màu

 

và Vũ trụ bao la ơi,

và Thiên hà nào với ngàn lý nọ ngược với lý kia ơi,

có nghe chăng chim đang gọi nắng về!

 

London, Anh quốc, 11/05/2023

(Tặng chị của em)

Mọi sự vẫn đang chuyển động và Mặt Trời sẽ ló rạng, nắng sẽ về, sưởi ấm nơi nơi!

 

NHÓM LỬA

 

Rồi một ngày, ngàn người như thức dậy,

cất bước lên đường, tương lai gần lại,

chẳng chờ nữa đâu,

mà chờ đợi là gì?

có cái gì mãi luôn tự đến?

trái sim nào rơi xuống cõi mê man?

 

rồi một ngày, ngày kinh điển cũng về,

có cái gì trụ mãi,

mà không ngả, không nghiêng?

nhất là nhà, đền, đài, thành, quách xây không móng,

chỉ chống bằng dao, súng với lưỡi lê?

 

hôm nào em hỏi anh,

anh ơi, bao giờ sẽ đến,

anh không nói gì,

nhưng kìa em

xuân vừa về rồi đấy,

như thể đông đã tàn

đã úa phải không em,

nhưng em ơi, cũng đừng chờ chi nhé,

nhóm lửa lên nào

tự thắp sáng trong tim!

 

London, Anh quốc, 23/3/2023

 

NGƯỜI 91

 

Lẽ ra ông đúng là 92

nhưng vì một câu thơ

xin gọi ông là 91

tuổi lão niên

nhưng vị quốc, chẳng an

mà ngủ làm sao

khi quê hương còn bao thống khổ

ấy là cuộc sống ngoài đời

không giống tấn tuồng kia

nơi sân khấu lòe loẹt

âm thanh ầm ĩ

phấn son nhòe mặt người

 

xin gọi ông là người 91

lão mà chưa an

trong khi có người còn trẻ hơn chạy về chỗ ấm áp

ông tìm nơi khó nhọc

để sẻ chia

 

vài dòng này không thể nói điều gì

chỉ nghĩ rằng

còn những người như ông

những người dám lên tiếng vì sự thật

những người dám chỉ ra cái sai, cái quấy,

trong lúc đất trời như cô lại

có kẻ muốn lấy gông, cùm hết đồng bào

và bịt miệng

để muôn đời thống đoạt

thì đất nước vẫn còn may

 

xin gọi ông, hay các ông, là 91, hay 92?

hay 19, hay chăng là 29?

chắc cũng đều hợp thôi

vì với các ông không hề có tuổi

tuổi của hy sinh vì hạnh phúc bao nhà

và những cây ấy,

các ông trồng

sẽ kết trái, đơm hoa!

 

(Kính tặng Kinh tế gia BKT và những bậc Lão niên đáng kính ‘Lão mà chưa an!’)

London,13/7/2023

 

HOA ĐỒNG NỘI

 

Em, loài hoa đồng nội,

lủi thủi nở bên đường,

không hình bóng thân thương,

không một lời thăm hỏi.

 

Mùa đông qua mệt mỏi,

băng tuyết cũng tan rồi,

phải năm sau mới lại,

sưởi lạnh tâm hồn em.

 

Xin anh đừng hỏi thăm,

cũng đừng chi thương hại,

đời em là thế đấy,

kiếp hoa cỏ ven đường.

 

Cuộc đời vẫn thế thôi,

niềm an ủi về đêm,

đêm ngàn sao thăm viếng

tiếng dế kêu đỡ buồn.

 

Rồi mùa xuân cũng về,

em âm thầm hé cửa,

dưới cánh hoa khẽ nở,

dâng ấm áp phấn này,

xin tặng cho tất cả,

thay một lời cảm ơn!

 

London, 23/03/2023

 

N.Q.P

 

Comments are closed.