Khi thi sĩ chết

Trần Mộng Tú

Khi thi sĩ nằm xuống
người ta bỏ vào trong áo quan
những trang Thơ phủ kín chiều dài của thân thể
đó là những dòng chữ
viết cho suốt chiều dài của một đời người

Khi chiếc áo quan đóng lại
ngọn lửa bùng lên
giấy và người tan thành tro bụi
thì những câu Thơ bay mãi giữa đất trời

Thi sĩ không để lại một con ngựa
  vì biết là nó sẽ
  khuỵu xuống với tuổi già

Thi sĩ không để lại
  những ngôi nhà
  vì biết là tường vôi mái ngói
  sẽ mục nát với thời gian

Thi sĩ không để lại những cánh đồng
   vì biết là đất đai nào
   cũng có ngày đổi chủ

  Thi sĩ không để lại bạc tiền
    vì biết rằng nó sẽ thất thoát
    bởi chi thu
    Thi sĩ chỉ để lại những câu thơ
    vì biết rằng
    người ta càng chia nhau
    thì Thơ càng đầy túi

   Quốc gia giàu có
    là quốc gia có nhiều thi sĩ
    thành phố may mắn
    là thành phố được thi sĩ ẩn thân
    con sông lúc nào sóng cũng rưng rưng
    là con sông chở tàn tro thi sĩ

    Thi sĩ là người duy nhất trên đời
     khi chết đi
     không mang theo gì cả
     nhưng vẫn vĩnh viễn làm chủ sản nghiệp
     của mình
 
     Những bài thơ.

Comments are closed.