Thơ Lê Nguyên Vỹ

SƯƠNG MUỐI

Đêm tháng Tư sũng ướt

Những hạt nước bắn tung toé vào các hốc rãnh thời gian

Mặt trời bốc hơi ẩn trong hạt sương gượng toả chút sáng lóng lánh trên những chiếc lá màu xám xịt

Trên đỉnh trời em trôi như sương tựa loài yêu quái nhận chìm tôi trong vô vàn khuyết tật của trái tim

Có một cây đinh lạ cắm vào giấc mơ vừa thoáng hiện, để lại sự sợ hãi vu vơ, dậy lên chút men trong cuộc đời

Con đường vặn vẹo chui vào hộp sọ thầm thì thêu dệt về một thế giới muôn đời lạ lẫm

Có tiếng cười khẽ của ai đó vọng từ quá khứ

Giật mình đánh rơi, đánh rơi chút hoang tưởng cuối cùng

 

Và trong một phút nhỏ nhoi, tôi bàng hoàng nhìn em nhai ngấu nghiến những mảnh tình xù xì gai nhọn

Thế giới quanh tôi chợt sắc cạnh, em đanh ác ném về tôi chút giễu cợt

Tôi trở về

Thành phố dưới chân em run rẩy những giọt vàng óng ả

Nụ hôn vội như làn gió thổi tôi bay vào vùng trời xa tít tuổi thanh xuân

Có những điều em không thể hiểu chiếc lá vàng sẽ nói điều gì và cọng lau khô kia có bí mật nào lưu giữ trong chút bụi bặm bám vào căn phòng của em

Mãi mãi em không thể nào hiểu

 

Có thể dòng tiềm thức nghìn năm trong em lúc nào đó chợt loé lên như ánh chớp, soi rọi những ngóc ngách sâu kín nhất, em sẽ nhận ra tôi nhờ khe hở của thời gian thoáng hiện dù đơn vị sát na đó không đủ phơi bày nhân dạng

Có thể em sẽ phì cười vì điều đó có hề chi; thế giới mù mờ là thế giới của lý tưởng và những điều cao siêu

 

Nhưng em và tôi cách nhau hằng triệu triệu năm ánh sáng. Những gì phơi bày trước mắt đã bị khúc xạ của ảo ảnh và không gian mù mịt làm cho biến dạng

Như những vì sao chổi hoài lang thang vô định; chợt gặp nhau vào giây phút đất trời rối loạn và cũng chỉ chạm nhau qua hơi thở tinh cầu

Đêm sắp tàn, vì sao của em và tôi sẽ lẳng lặng mất hút

Mọi điều tồn tại hay mất đi như vốn có, còn lại chút tôi trong cái khuôn thức khô khốc chật hẹp những điều nhảm nhí

Những con gió ào đến và đi về đâu đó

Tôi biết mình là chiếc bóng và em cũng vậy

 

Tôi lại nhốt mình trong căn phòng kín om những nỗi buồn, những khát vọng phi lý và thú vị tự huyễn

Cơn lốc sinh tồn đời đời cày xéo thô bạo trên mảnh hình hài méo mó từ tiền kiếp đã cắt vụn tôi, ném từng phần thân thể làm mồi cho dã thú

Tôi biết dòng sinh lực cuồn cuộn thuở hồng hoang đang dần khô kiệt vì sự hào phóng mông muội cho cõi thiên đường huyền thoại đã tự huỷ từ lúc khai sinh

Nhưng tôi biết cuộc đời vẫn đẹp hơn nếu tôi tận tuỵ đốt cháy những giọt sinh lực cuối cùng dầu biết đó là vô nghĩa

Trong trơ trụi ngày và đêm, một ngọn lửa bé nhỏ thoảng hồi sinh những sinh linh côi cút cũng đủ thiêu thân vui lòng

Em sẽ không bao giờ hiểu những điều tôi bày tỏ và tôi cũng không cần em hiểu

Vì em là điểm kết nối giữa hôm nay và ngút ngàn xa xưa

 



GÓC KHUẤT

Người đàn ông búng điếu thuốc

Đường cầu vòng màu lửa cuối cùng nóng bỏng những nguyên tử bé xíu xoắn tít lơ lửng

Mùa đông kéo da diết những sợi lạnh buốt cứa trên khuôn mặt những đường rãnh sâu hoắm nỗi đau khoét vào hốc mắt

Đâu đó trong vùng tối nhận thức kỳ quặc của người đàn bà ánh lên khát vọng hoang dại trong mắt những con sóng ngẫu hứng bất chợt

 

Có những ngày là đêm; mộng mị từ dòng sống tứa ra các lỗ chân lông phố thị, lấp đầy các bộ não bé tí những cảm giác điên loạn lạnh ngắt bê-tông

Đêm tĩnh lặng giấu kín trong các sợi thần kinh lớp lớp cuộn vòng bao con sóng dữ, liên miên bất tận va đập trùng trùng ảo vọng, đánh gãy từng tế bào cho đến ngày mọi thứ đổ sụp, nổ tung và tan biến

 

Có những đêm là ngày, khi những hợp lưu của hằng tỷ mạch máu kêu gào — thế giới của những mảnh chắp vá thiếu thốn điều gì không nhận biết — tập hợp trong hình hài của em xa lạ, ráo hoảnh, tôi lại tìm kiếm hơi ấm trong từng sợi vật chất lạnh lẽo quấn quanh xương thịt

 

Đêm bất giác chết ngất bên trong mọi hình thể xiêu vẹo xa vời

 

19-2-2008

 

 

 

MẶT NẠ

Hằng tỉ tỉ mặt trời chỉ là những đóm sáng nhỏ nhoi tội nghiệp

 

Cuối cùng bóng tối nuốt chửng tôi, căn nhà, và bầy chó cái

 

Những con gián từ khe nứt đường cống bò lên nhâm nhi những giọt nắng đổi màu trên những xác chết bốc mùi, mặc những giọt nước mắt lăn tròn trong những nụ cười tử thi lấp lánh ánh hào quang phát xạ từ chữ nghĩa trong sử thi vĩ đại

 

Một giọt nước rơi tung toé trên bàn phím vỡ nát truyền thừa ngàn năm trước

 

Tôi gõ liên tiếp vào những mặt nạ bất chấp cơn mưa bất chợt nửa đêm ướt sũng hồi ức

 

Từng hồi âm thanh nhanh chậm khô khốc xuyên buốt thế giới ngẫu tượng

 

Trong tích tắc của dòng sống nghiệt ngã là thiên thu, là sự vĩ đại không so sánh trong những tế bào thần kinh bé tí ti, là sự phỉnh phờ đáng yêu của những gì gọi là nghệ thuật, là sự nguyền rủa đáng kinh ngạc của các hệ thống siêu hình tự thành, và nụ cười vĩnh cửu hay giọt nước mắt đời đời của ai đó

 

Em và tôi là những trái cầu nhân tính lăn tròn trong biến đổi vô cùng tận của sự không thay đổi dù chỉ tí tẹo

 

Nhưng dù sao tôi vẫn đón nhận từ đôi môi em đã được chữ nghĩa giải phẫu thẩm mỹ trồi ra những lời phỉnh phờ dẫn em và tôi đi lòng vòng trong những giá trị ảo quý giá như dưỡng khí

 

Ôi cuộc sống bọc trong mặt nạ đáng yêu biết dường nào

 

7-9-2008

 

 

 

 

 

GẤP KHÚC

Những con lốc xoáy hút bầy chim đi kiếm ăn về chịu nạn trên cây mai già tả tơi lá

 

Đêm chìm trong cơn mưa nuốt chửng những tiếng kêu thê thiết

 

Từng đàn gió gấp khúc gãy vụn lồng lộn như bầy trâu điên xé nát những cái lông tan tác

 

Gã đàn ông chăm chỉ cắt từng khoanh tròn những khoang tím tái bờn bợt màu da chết trôi ẩn trong trái tim tiếng hú rền vang những âm thanh màu máu đã bị nhiễm trùng

 

Cắm cúi thắt gút những sợi nối kết cõi nhân sinh đứt đoạn cho đến ngày mọi níu kéo bỗng chốc biến tan, và hình như mọi sự phập phù không định hướng trong thế giới không ma sát.

 

Như những con cá hồi bơi dọc về hành trình thơ ấu, cơn say ma quái mê muội xoáy lồng lộng vào những bước chân, đang cố trải dài theo con đường tưởng tượng mù mịt

 

Tôi nằm xuống hôn vào mặt đất ẩm ướt mùi hương ai đó trong tôi vừa đánh rớt giấc mơ

 

Bỗng nhiên khoảng trời nguyên vẹn màu xanh bỏ quên trong sâu thẳm tâm hồn lỗ chỗ những vết đạn thời trai trẻ chợt cựa mình

 

Tôi lại nằm ngửa đếm những vì sao không còn tồn tại cho nỗi niềm không thật

 

Đà Nẵng, 22-10-2008

 

LNV

Comments are closed.