Thơ Nguyễn Thị Khánh Minh

PHÚT MONG MANH GIỮA NHỮNG TỪ

1.

Như thể mỗi ngày
Một trò chơi

Tôi rơi. Đơn độc. Hạnh phúc
Nơi bài thơ tôi viết. Nơi bài thơ tôi đọc
Tôi giấu mình. Vui sướng
Trong lẻ loi tiếng khóc
Trong mơ mộng tự do
Vạt nắng nhảy nhót sau ô cửa kính
Háo hức bùng vỡ

Tôi đi
Trên một lối đi nhỏ dành cho người đi bộ
Nơi tôi có thể vu vơ với con bướm trắng bên đường
Nói những điều mà cọng cỏ và côn trùng có thể nghe
Gió có thể từ đó mà thổi
Mây sẽ vì vậy mà rơi
Ngoài ra
Nơi, không muốn cô đơn. Tôi phải im lặng

Cho dù. Niềm tin tôi vẫn ngợi ca
Có làm tôi vấp ngã
Cho dù. Bài thơ không còn là tấm lòng che chở
Cho dù dự báo của vết thương
Cho tôi biết cuối con đường cũng không phải là nơi đến
Tôi vẫn đi. Với bước chân
Nghe ngóng. Đợi chờ
Như thể mỗi ngày
Tôi là người khách lạ
Đứng e dè trước một cánh cửa. Hồi hộp gõ

Tôi nhất định đi
Vì tôi biết
Niềm vui còn chờ để đặt tên
Nỗi buồn còn mong để trao gửi
Bóng tối ơi
Tôi không quay về nữa đâu
Nơi đã phó mặc tôi cho nước mắt
Làm sao tôi có thể lại bước lên
Sắc cạnh ánh nhìn của đá
Cái thản nhiên của mộng dữ
Sẵn sàng làm thương tổn giấc mơ tôi gìn giữ
Tôi nhất định đi
Cánh cửa ấy lúc nào cũng chờ
Cho tôi đi tới. Cho tôi về nương tựa
– Cánh cửa trái tim tôi –
2002

2.

Khó mà thoát khỏi sự cám dỗ
Tôi mải miết
Điều gì khi tôi đặt dấu chấm hết một bài thơ?

Sau một vụ mùa
Tôi chỉ đem về nhà được đôi ba hạt lúa chín
Chút mầu vàng của nó lấp lánh trên tay
Làm tôi đã vô cùng sung sướng
Tôi đã tắm đã hưởng
Tất cả những ngọt ngào mát mẻ của con sông
Và dẫu tôi không mang về một hạt nước nào của nó
Nhưng làn da tôi thì mãi còn dư âm cái trườn mình của
                                                                            dòng chảy

Bài thơ hoàn tất. Là một điểm hẹn quyến rũ
Nhưng phút mong manh giữa những từ
Lại là lúc đóa hoa đang nở. Đang tỏa hương
Tôi có gì đâu phải vội
2011

3.

Khi viết xong bài thơ
Đôi khi. Tôi khóc
Có phải vì lời đã nói về hạt nước mắt chưa rơi
Bị giam giữ
Trong lòng đêm ma mị

Lạc giữa bài thơ
Tẽn tò. Như vừa bị phỗng tay trên. Những chữ
Mộng giữa bài thơ
Nghe mình lam nham nói mớ
Thức giấc cùng bài thơ
Tôi và chữ giật mình
Bóng bay bay. Cao cao. Rồi vỡ

Khi viết xong bài thơ
Tôi thường hay xóa
Dường như tôi sợ bóng tôi
Giãy chết giữa những con chữ đói
Bầy ý nghĩ tử thi
Làm tôi buồn như vừa đưa ai về huyệt mộ

Khi chấm hết bài thơ
Tôi hụt hẫng. Như chưa thể xong lời

(Viết thêm từ một bài thơ cũ 2002)

4.

Những con chữ khi được nối vào nhau
Trong âm sắc tình tự
Chúng làm ta bay bổng
Chúng làm ta ngủ
Chúng làm ta mềm như một điệu uốn cong

Những con chữ khi được nối vào nhau
Tự do. Mạnh mẽ. Thách thức
Như hạt cát vướng trong giày
Như hạt bụi xốn mắt
Như viên đá cắt xuống mặt hồ phẳng lặng
Như miểng vỡ
Mà khi cầm lên ta phải sợ. Cạnh sắc

Người ta đập trên ngôn ngữ
Âm thanh của tiếng búa
Giống như âm thanh
Người ta phá ngôi nhà
Người ta đóng quan tài
Cũng chừng ấy nhát búa
Trên nhịp điệu thẳm sâu của những lời tình tự
Không biết bằng âm thanh nào
Người ta dẫn tôi vào giấc mơ. Của chữ
2002

5.

Ánh sáng mềm mại
Ánh sáng móng vuốt
Mê hoặc tôi mỗi ngày
Thành những điều có thể. Trên chữ.
Xin hãy đọc tôi. Tùy theo mỗi phút giây

Đừng tô tôi. Mầu trắng
Ảo sắc của ngây thơ
Vẽ tôi mỗi ngày. Rất quen
Lỡ một ngày tôi khác đi
Với bức tranh thường thấy
Hoặc cho rằng tôi hay nói thế này
Cách của tôi là như vậy
Đến nỗi tôi sợ
Sự thủy chung cũ kỹ của lời
Có thể trong niềm vui không nhận ra mình
Tôi nhảy ra ngoài khung tranh đẹp đẽ
Thấy thế giới vô cùng khác lạ
Và bắt đầu những cuộc phiêu lưu
Xóa tôi đi dưới những cái nhìn quen thuộc

THƠ

3.
Thơ,
Có khi Nó cõng tôi qua cơn phiền muộn
Cho tôi giấc mơ bình yên
Với những lãng quên cần thiết
Đôi khi. Nó khiến tôi thành con bé. Mơ mộng cả tin
Có khi lại già nua khắc nghiệt
với những điều làm tổn thương lòng tin cậy
Nó trao tôi nỗi buồn với bàn tay ve vuốt
Trong chớp giao cảm bật tôi ánh sáng
Nghĩa là Nó làm tất cả cho tôi lấp lánh
Cho tôi bay cao
Chỉ riêng nỗi đau từ chính Nó gây ra
Nó lại không làm gì cả
Chỉ thản nhiên bóc ra từ tôi những hạt lệ…

Cứ tưởng viết xong bài thơ là đã vơi nước mắt
Nhưng chấm hết
Vẫn thấy còn khắc khoải
Cứ thế, trang giấy mở mãi theo những dòng lệ…
Lời tôi viết
Là tấm gương soi cảm xúc tôi từng lúc
Tôi viết nên bài thơ
Chẳng phải bằng con ruồi giả – như người ta câu cá –
2010

VÔ NGHĨA

Nói gì
Nói bậy
Nhìn gì
Nhìn sai
Nghe gì
Nghe tạp
Hứa gì
Hứa hão

Nói gì
Nói láo
Nhìn gì
Nhìn gian
Nghe gì
Nghe xuôi
Hứa gì
Hứa cuội

Nói gì
Nói thầm
Nhìn gì
Nhìn lặng
Nghe gì
Nghe lắng
Hứa gì
Hứa. Sẽ…

Nói gì
Nói thật
Nhìn gì
Nhìn thẳng
Nghe gì
Nghe đúng
Hứa gì
Hứa chắc

Nói gì
Nói chậm
Nhìn gì
Nhìn xa
Nghe gì
Nghe gần
Hứa gì
Hứa. Hứa

Chắc ăn
Không nói
Không nhìn
Không nghe
Như ba con khỉ gỗ
Che mắt bịt tai giấu mồm
Đứng hoài trên kệ sách

2014

VỠ. VỠ

Là những tinh cầu bay. Mất tăm. Vỡ vụn
Nghìn mảnh đau nhuộm tái mặt chiều
Trời cũng sợ không một lần ngó xuống

Là trần gian vết thương toác mãi
Thổ máu trời máu đất máu sinh linh
Không thể nữa một ngày da non lại

Trên thi thể. Ác mộng còn run rẩy
Trên hồn người. Tang thương bầy thú vấy
Dựng cõi này cơn hồng thủy thịt xương

Là vô số cách người ta tắt thở
Là chập chùng con mắt mở to và sợ
Trốn vào đâu mảnh lưới thủng tả tơi

Là tiếng thở dài. Cúi đầu. Vo hạt lệ
Xâu chuỗi dài. Xâu chuỗi những đêm sâu
Xích nguyện cầu kéo rền âm dương thế

Là tiếng kêu không còn thất thanh
Chìm xuống đáy nghìn thâu dấu hỏi
Rồi lặng im. Lặng im. Và câm.

7. 2014
Mùa hè đầy chết chóc từ những thảm nạn máy bay, chiến tranh, khủng bố, dịch bệnh…

ĐÊM
Tặng nhà thơ Thành Tôn

Phương đông im như ai vừa sập cửa
Ngày oằn vai cõng tối. Nắng theo đi
Để lại một trời đêm chết đứng

Sao tắt hồn rơi không lưới đựng
Từng bầy gió nhỏ khóc đưa tang
Vành môi khô trăng buồn neo lưng ốm

Đường mờ sương hút từng con bóng chạy
Khuya nằm ngất lịm mớ chiêm bao
Nghe xa lắm tiếng ngày đi run rẩy

Đàn cỏ ồn mầm xanh khua bóng tối
Rưng rức những bàn chân mọc đuổi
Nhìn treo lên lúc lỉu những phương trời

Trời xa đuối. Lòng đêm sâu thẳm miết
Cây mỏi mệt bứt ra hoài lá bệnh
Thở dài gió lạnh trổ mình gai

Gai đêm nhọn giấc mơ đi không trót
Mắc cạn lòng nhau giấc ngủ đìu hiu
Họa chăng mai. Có một niềm vui sót…

12.2015

NGÀY QUA

Bảng pha màu lấm lem ngày tháng bụi
Tiếng cọ ngày xưa thở ngoài khung tranh
Trời đóng lại. Một đường đêm thăm thẳm

Ánh nhìn lui tàn lụi những hoài mong
Không bước nữa, chân đóng đinh ngày tháng
Rêu trong người mối ẩm rủ nhau xông

Ai ngồi đó vệt màu bạc thếch
Sông thời gian đặc quánh ảnh hình
Vừa ngó xuống đã muôn trùng đá lạnh

Chợt trông lên trần gian thân thiết lắm
Những con chim ngược gió thất thanh
Ra bức tranh còn có gì rung động…

Thả xuống ngày tiếng hót. Chút sinh sôi

1.2017

Comments are closed.