Thơ Phạm Hải Âu

BAN MAI

 

Có một ngày trời xanh như mắt em

Mây đỏng đảnh nói điều diệu vợi

Câu yêu thương anh thốt lời tình tự

Vòng ôm ghì khao khát môi hôn

 

Qua những ngày nắng gắt bồn chồn

gió tìm xuống dịu dàng tóc rối

Anh dáng núi ngực trần che nắng

Em nấp mình trong hơi ấm bình yên

 

Tình yêu ơi mang phép diệu kỳ

Xoa vơi dịu nhọc nhằn năm tháng

Quên giận hờn, quên mưa cay, nắng hạn

Quấn gió mềm lên sóng mắt say

 

Lòng bao dung trao nhớ thương đầy

Em chẳng thể bảo con tim được nữa

Nó run rẩy đi tìm chân lý

Đến chân trời có hạnh phúc ban mai…!

 

MAI ANH VỀ

 

Mai anh về phố thị đông vui

Em ở lại với mây ngàn gió núi

Anh trở về chia tay ngày trẩy hội

Em nơi này làm bạn với, đồi, nương…

 

Tiếng chiêng cồng rộn rã ngõ thôn

Chiếc váy H’mông xoay vòng tay múa

Ánh lửa bập bùng soi vầng trăng lá lúa

Tiếng khèn người tày réo rắt màn khuya…

 

Mai anh về có nhớ… mảnh trăng thưa

Xuyên kẽ lá rừng già… trao ước hẹn

Điệu múa khèn trong đêm thơ vừa đến

Bình rượu cần mềm ngọt nét môi ai

 

…bịn rịn về hoa ban nở sớm mai

Trộm thương ai, hương trắng màu thổn thức

Nhớ vần thơ anh ngả nghiêng nét mực

Hẹn người về ngày trẩy hội thi nhân….!

 

NHƯ LÁ MÙA THU!

 

Em…

Đứng lặng giữa trời thu

Nỗi nhớ tìm về

Chông chênh mùa lá đổ

Nhạt nhòa nghe câu ca cũ

Mưa buồn… ướt đẫm vần thơ…

 

Gót chân trần… trong chiều bơ vơ

Xanh xao trên đường xưa lá đỏ

Khói lam, mặn cay đời lam lũ

Đau cuộc tình, tê tái khoảng trời xanh

 

Anh đi rồi…

Vụn vỡ nửa vầng trăng

khuấy đắng mùa thu chết

Lá khô, heo may ngơ ngác

Cong một góc trời

Mặn chát môi khô…!

 

THEO ANH VỀ MIỀN TRUNG

 

Theo anh về dải đất miền Trung

Nơi nắng gió khê nồng tháng sáu

Nơi rốn bão cồn cào thác lũ

Quê hương nghèo…

Oằn gánh họa tại… Thiên

 

Theo anh về lau khô mắt mẹ hiền

Ôm lũ trẻ sau bao ngày bão càn qua xóm

Ngồi co ro đói khát…

Ngơ ngác nhìn lũ dâng, trắng xóa những nẻo đường

 

Ôi… Miền Trung như khúc ruột yêu thương

Biển gặp nạn

…nát cánh buồm nâu vươn sóng

Lão ngư dân ngồi thẫn thờ rít thuốc

Mạn thuyền cong nuốt cay đắng vào lòng

 

Thương quê mình, ba chìm bảy nổi, nỗi long đong

Những ngày ni, người dân cầm lòng bằng lưng mì nấu vội

giọt nước mắt lăn dài trên má chị

Khóc ngày đêm, xót lũ gia cầm

 

Mái nhà xiêu, khói bếp cũng âm thầm

Thiếu bữa ăn từ những chiều đông đến

Bãi lúa nương ngô nhấn chìm trong nước

Triều vẫn bồng bềnh, cuốn những nỗi đau…!?

 

P.H.Â

Comments are closed.