Thơ tình Phan Đắc Lữ

THỦY CHUNG

Ta về em ở với ai?
Em theo sao tận đường đời vô chung
Hồn ta sương khói mịt mùng
Để môi em nhạt nửa chừng phấn son.

Ta về cõng nước lên non
Nhìn mây Tam Đảo biết còn có em
Nhìn thu lá rụng quanh thềm
Biết em vò rối chăn êm đợi hờ.

Ta về
Em có ngẩn ngơ
Lá răm đôi mắt – đôi bờ sông Ngân
Tình xa níu áo chẳng gần
Cầu vồng lỗi nhịp phù vân hẹn thề.

Ta về
Lòng chẳng muốn về
Em trao ta nửa đam mê làm quà
Dùng dằng giữ bước chân ta
Gió bay vạt áo lụa là Hà Đông.

Ta về
Nhỡ có bão dông
Cầu trôi
Vực lở…
Ai bồng em qua!

Mỹ Đức – Hà Tây 1971

                                                                                      
XIN LẠI LỖI LẦM

Anh về làng cũ tìm em.
Mưa giăng Mỹ Đức
Sấm rền Hương Sơn
Em còn hay hết giận hờn?
Mối tình dang dở để buồn trăm năm!

Lội sông
Trèo núi
Băng đầm…
Gặp em xin lại lỗi lầm ngày xưa!

Hà Đông 1996 
                                           

TỰ THÚ

Em về gội tóc Trường Giang
Nghe con bìm bịp vườn hoang gọi chiều
Tình em cơn sóng thủy triều
Xô ta dạt bến cô liêu lở bồi.

Theo em làm áng mây trôi
Rừng phong lá đổ bồi hồi sắc thu
Làng quê khuất nẻo sương mù
Hồn quê từ cõi thâm u vọng về.

Ta còn một nửa đam mê
Nửa xưa rơi vãi bên lề trần gian
Nửa nay nắng quái chiều tàn
Tỉnh cơn du mộng mang mang hình hài.

Đất trời tròn méo của ai
Non cao biển rộng sông dài là đâu
Ta là lữ khách bạc đầu
Hay Từ Thức trăm năm sau về trần?

Theo em ta lỡ hồi xuân
Bước đời nhẹ gót phong vân tuyệt vời
Nắng mưa vầy cuộc rong chơi
Có em dõi mắt ngàn khơi sông hồ.

Mai em về lại thành đô
Nhà cao phố rộng xô bồ phồn hoa
Hai ta – hai nẻo quan hà
Mất em ngại bước đường xa phiêu bồng!

Đà Nẵng – 2004

MÙA TRĂNG Ở LẠI

Tặng tác giả tập thơ MÙA TRĂNG

Em ra đi để mùa trăng ở lại
Trăng quê nhà tròn khuyết thản nhiên soi
Em là tuổi trăng rằm vòi vọi
Nơi quê người khuyết tận phía tương lai.

Em như nước Trường Giang ra biển cả
Biết bao giờ con nước trở về nguồn
Em xuôi ngược những dòng sông xa lạ
Đời sẽ như những cánh buồm dong.

Dẫu quê người bao bọc em nhung lụa
Đừng quên mùi rơm rạ ấm chiều đông
Những cuộc vui tiệc tùng thừa mứa
Đừng quên “cơm nếp dẻo cá rô đồng” (*)

Cảm xúc nào cho hồn thơ em hát
Con sơn ca xa bãi mía biền dâu
Xa cánh diều đồng chiều bát ngát
Sáo vi vu bay bổng dưới trăng sao.

Em ra đi xa nửa vòng trái đất
Anh có mặt trời em có vừng trăng
Lúc em ngủ nơi quê nhà anh thức
Giữa hình hài là trời biển cách ngăn.

Anh là cội mai già trổ hoa lần cuối
Mỗi đóa hoa là một vừng trăng
Hương cho em – xác bay vào gió bụi
Lời thơ anh chưa hết nỗi băn khoăn.

Sài Gòn – 2002

(*) Câu thơ của tác giả MÙA TRĂNG

CHÂN MÀY MẮT EM

Có rửa thì rửa chân tay
Chớ rửa chân mày chết cá ao anh.

Ta đi tìm mộng chân mây
Hóa ra lối cũ chân mày mắt em
Tóc huyền đồng lõa bóng đêm
Chăn trôi gối lệch qua miền phiêu du.

Hồn ta mây trắng ngàn thu
Gặp em cơn gió hoang vu ngược chiều
Xô ta về chốn cô liêu
Bỏ trời quê mẹ nhiễu điều bể dâu.

Lòng em vại nước mưa ngâu
Soi ta gương mặt thấy đau tận lòng
Tình đời gạn đục khơi trong
Rủi may thả ngược theo dòng thời gian.
Mai này thôi hết quan san
Tang bồng hết nợ đã vàng lại vay
Ta tung hoành bốn chân mây
Vẫn không thoát khỏi chân mày mắt em!

Sài Gòn – 1999

                                                                    
QUÊ CHỒNG

Tặng vợ                              

                             
                                .
Gái Hoa Lư về làm dâu đất Quảng
Ba mươi năm mới biết mặt quê chồng
Ngày đầu tiên dạo phố phường Đà Nẵng
Ngơ ngác Tiên Sa bỡ ngỡ chợ Cồn.

Đi chợ Hàn nghe mô tê răng rứa…
Tiếng anh thường quen nói lúc xa quê
Tô mỳ Quảng đãi bạn bè em nấu
Đậm đà hơn mỳ Quảng chợThanh Khê.

Quê hương em cũng có hòn Non Nước
Non Nước quê anh năm cụm Hành Sơn
Vòng xuyến em đeo đá màu ngọc bích
Rồi mai đây còn nước chẳng còn non.

Đà Nẵng bây giờ nhà cao cửa rộng
Phố khang trang – đường đổi họ thay tên
Người làm chủ trở lại đời làm mướn
Kẻ giàu sang vẫn ăn trước ngồi trên.

Đêm Phố Cổ đón em về mở hội
Gương mặt em trăng cửa Đại như rằm
Đèn lồng sáng lửa nhen thời tiền sử
Một ngày vui lay động mấy trăm năm.                                                          

Phố Cổ bây giờ xưa không phải thế
Nét rêu phong cổ kính đã tân trang
Áo lụa cũ vá chằm manh vải mới
Nhà cửa chùa chiền cũ mới ngổn ngang.

Việc nhang khói em thành tâm cầu nguyện
Bóng thần linh lẩn khuất cõi đời thường
Hồn Phố Cổ mấy trăm năm linh hiển
Tiếng kinh cầu lạc lõng nẻo âm dương.

Phố ẩm thực không còn hương vị cũ
Món cao lầu – em thực khách chưa quen
Bến sông Hoài gió nồm lên quyến rũ
Bánh đập hến xào… dân dã em khen.

Quê hương em có lắm sông nhiều núi
Sông Hoàng Long ôm ấp Cố Đô xưa
Sông chảy suốt qua ngàn năm huyền sử
Làm chứng nhân hưng phế một triều vua.

Sông quê anh không mang nhiều huyền thoại
Nhưng hồn sông thấm đẫm vị ca dao
Qua Hòn Kẽm Đá Dừng ra cửa Đại
Bao máu xương chồng chất núi non cao.

Sông bồi lở trải bao thời dâu bể
Người mấy đời từ sông nước ra đi
Sông ở lại vẫn vô tình lụt lũ
Để làng quê từng thế hệ thịnh suy.

Ngày anh đi sông tiễn đưa bịn rịn
Chiến thuyền anh còn đủ lái đủ buồm
Sông tra vấn khi người về câm nín
Bão dông nào xô dạt bãi bờ hoang!

Làng quê anh từ năm trăm năm trước
Tổ tiên xưa đã vượt ải băng ngàn
Phá thạch khai sơn dựng làng lập ấp
Làng Bảo An từ đó tiếp mở mang.

Đất hiếu học nên hiền tài đủ mặt
Bao danh nhân sử sách mãi còn ghi
Thời hưng thịnh trăm năm xưa đã mất
Đất địa linh – nhân kiệt bỏ quê đi!

Đất màu mỡ nên dâu tằm xanh tốt
Nghề mía đường tơ lụa khách giao thương
Nghề truyền thông cha ông xưa mai một
Làng bây giờ dân chạy chợ bán buôn.

Đưa em về thăm quê dù có muộn
Một chút tình thơm thảo với quê hương
Mảnh đất đó nơi chôn nhau cắt rốn
Như con tằm đến thác vẫn tơ vương!

Bảo An tháng 8 2003

Comments are closed.