Thơ Trần Lê Sơn Ý

Viết cho ngày giỗ nội

 

Và nước đã liếm sạch chút màu nâu cuối cùng của đất.

Cánh đồng chớp mắt hoá dòng sông

trắng rát.

Lơ thơ bờ bãi một vết cỏ xanh như tóc trên đầu những bé con cù bất cù bơ,

 ba mẹ mãi làm lụng để mặc con quả đầu chiếu liếm

Mùa đã đông

Và cát,

không còn đủ để phủ sạch cả một dòng sông mùa hè thời chưa tận hiến

Sông Côn bãi bồi, sông Côn hùng tráng

Giờ bi ai một sợi tóc chiều, một cọng lông mày bạc, ai vừa dụi mắt

 

Chỉ còn đàn cò lẩn thẩn

Già như mùa đông

Già đến mức quên cả nỗi nhớ

Lẩm cẩm đến nhớ cả nỗi quên

Nhầm mãi dòng sông với cánh đồng và con tép bạc

Không biết vục vào đâu?

Bèn ngẩng mặt mổ vu vơ lên trời

Không biết bên kia đại dương

Hay bên này cao nguyên Tây Tạng

Hay đâu đó hư không

Hiệu ứng cánh cò,

À không hiệu ứng một tiếng cò

Run rẩy

 

Lại Free-flow vào đêm không ngủ

 

Đêm không ngủ, tôi còn biết làm gì ngoài

Thức. Viết. Nhớ

Để quên

Đêm không ngủ tôi biết làm gì

Ngồi. Nhìn. Nghe

Để nhớ

Tiếng con nít khóc hờ hờ

Trung niên cười hềnh hệch

Người già lầm bầm điều chi không rõ

Chỉ nghe thấy con chó dưới sân nhà rên rỉ

Gã hàng xóm say chửi những lời gì tôi nghe hoài không hiểu.

Hôm sau mới vỡ ra anh ta là người xứ khác

Đêm không ngủ bỗng dưng nhớ một chiều ngập nước

Có gã tỉnh – bơ rồ ga làm nước bắn như mưa

Người đi đường không hẹn mà hò nhau vung tiếng chửi

Lạ thay

Họ chửi gã ta bằng hai chữ fuck you

Những người dắt xe chết máy đi trong nước bảo nhau: phải giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt

Ôi rõ là mình lẩm cẩm

Đời có bao nhiêu điều tốt đẹp sao lại nhớ chi câu chửi bằng tiếng nước ngoài

Chỉ vậy thôi mà… lại mất toi rồi một đêm không ngủ

 

 

 

 

Đọc Trần Vàng Sao giữa đêm tịch mịch

 

Đêm không ngủ đọc Trần Vàng Sao

Mỉa mai ghê, bao nhiêu năm nay cứ nghĩ mình lận đận

Ba mươi sáu năm trước, một người tuổi Tỵ cũng 43 thấy “buổi chiều không có một con chim đậu trên cây”

Tôi vẫn thấy chim trời bay ngang cửa

Người tuổi Tỵ 36 năm trước “không biết làm gì hết” bèn “bỏ hai chân ra khỏi dép cho mát”

 “Một hai ba giờ sáng ngồi vác mặt ngó lên trời nghe tiếng chó sủa”

Người 43 tuổi tỵ bây giờ – năm 2020 ngồi dựa cửa, không có tiếng chó, chỉ có tiếng con mèo câm lặng, mỗi lần kêu meo meo nó làm thinh đi thẳng, nhưng ngoái lại nhìn mỗi khi tróc chó

Con mèo lẽ nào chỉ biết ngoại ngữ?

Người tuổi Tỵ 43 năm 2020 không có “cây cà cây ớt”,

gia tài là một cái xô, một cây hương thảo và một nhành lan bé tí treo cheo leo đâu đó trên dây máng đồ

Người ta bảo, mất trí nhớ hãy thử ngửi mùi hương thảo, mùi cỏ kia sẽ mang trí nhớ quay về

Người 43 tuổi Tỵ năm 2020 từ đó ngày nào cũng đưa bàn tay vuốt ngang cây hương thảo

Người tuổi Tỵ nhìn qua block nhà bên kia, vẫn còn một ô cửa sáng

Vẫn tiếng trẻ khóc bên rào đau buốt. Lẽ nào là tiếng khóc của 34 năm về trước

Bên này con bé đang ngủ hai chân xếp trong tư thế kiết già

Người tuổi Tỵ cũng 43 phút chốc bỗng thấy mình không biết cuộc đời là giấc mơ hay giấc mơ là cuộc đời

Người tuổi Tỵ năm 2020 biết từ nay mình chỉ còn có thể lắng nghe

Comments are closed.