Mùi máu – Truyện ngắn Bùi Mai Hạnh

Truyện ngắn của Bùi Mai Hạnh

unnamed

Bùi Mai Hạnh

Văn Việt: Bùi Mai Hạnh tốt nghiệp Trường Viết văn Nguyễn Du, là đồng tác giả tự truyện Lê Vân – Yêu và sống (NXB Hội Nhà văn). Năm 2012, chị đã ấn hành tập thơ Hồn Xác (NXB Hội Nhà văn). Hiện chị đang định cư ở Úc. Mùi máu là truyện ngắn đầu tay của chị.

 

 Ngày xửa ngày xưa, những ngày thường là những ngày buồn khâu kín một năm, chỉ vui dịp giỗ tết. Khách quê đông, nhậu nhẹt bài bạc tung tóe lăn lóc bạ đâu ngủ đấy. Đó là cơ hội của ma quỉ. Lễ hội của những oan hồn không siêu thoát lang thang nghĩa địa nhập lại làm người? Trong đêm sâu, một bóng đen tách ra khỏi bầy đàn say ngủ, chuyển động như thú hoang đến mùa giao hợp. Lý trí hoàn toàn đóng kín, bản năng tự nhiên mở ra. Đêm đen kịt bịt kín đường về. Bị dục vọng kéo đi, nó hành động trong vô thức mê sảng, chỉ cơn hưng phấn tính dục có thực. Nó đòi được thỏa mãn. Nó bất chấp ruột thịt họ hàng. Nó nuốt chửng luân thường đạo lý. Thứ dâm lực, trồi lên từ thăm thẳm hỗn mang, được sự đồng lõa của bóng tối đặc quánh hắc ám vô đáy, ngùn ngụt cháy ngay dưới bát hương thờ tổ tiên im phăng phắc như những mộ chứng câm.

 Và tôi. Như tình cờ, như định mệnh, tôi sinh ra trong nó, lớn lên bên khu nghĩa địa ngày người đêm ma. Trong đêm đen mù lòa ý thức, trong cơn ngủ mê dở sống dở chết, “con ma” nào đã đến? Chúng đến bất thình lình. Như kẻ trộm. Mơ hồ cảm thấy chiếc quần chun bị kéo xuống đầu gối. Chúng không cần kéo cả quần ra. Cọ cọ…ươn ướt…. Cảm giác khó chịu nhanh chóng bị cơn ngủ nhấn chìm. Đôi khi diễn ra một cuộc giằng co. Chiếc quần chun con gái bị bàn tay nín thở vô hình kéo xuống, rồi lại được bàn tay con gái nặng trĩu mê ngủ kéo lên. Rồi thiếp đi… thiếp vào cơn ngủ, thiếp vào giấc chết ngắn.

 Có thể, đó chỉ là những ảo giác sinh ra từ cơn mê ngủ tuổi hoa niên? Có thể, đó chỉ là những khoảnh khắc bùng phát nứt vỡ của giới tính? Có thể, không cần tin chuyện đó  nếu bảnh mắt không ngửi thấy một thứ mùi tanh tưởi sực lên từ chiếc màn xô màu nâu ố đen. Đôi khi, đã diễn ra cuộc giằng co trong ánh sáng ý thức. Với trí tưởng tượng không giới hạn của đứa con gái mê đắm chuyện thần tiên, nó tự hỏi, bóng đen ấy là ai? Một ý nghĩ kỳ  hoang xoẹt ngang giải thích an ủi, phải chăng bóng đen ấy là người chồng? Giống người chồng của mẹ, người chồng của nó cũng đến với nó làm chuyện ấy vào ban đêm. Lặng lẽ và bí hiểm, chờ người vợ lớn lên, người chồng mới hiện ra ngoài ánh sáng? Nó đã ru mình thế, tuổi thò lò mũi xanh chanh cốm, không ranh giới giữa thức ngủ, giữa mộng thực. Nó đã ru mình thế, trong mù lòa trì độn nhoi nhói những câu hỏi không lời. Những câu hỏi chật chội chen chúc trong cái đầu nhỏ bé, vật vã tức tưởi trong trái tim nhỏ bé. Những câu hỏi cắn xé, quấn bện  nhau bật thành tiếng gào đau đớn, tại sao lại thế? Tiếng gào khan của nó, sự sợ hãi của nó, vón cục lại như tiếng gầm người câm, đục khàn nặng nề kéo dài suốt tuổi hoa niên, không vọng đáp. Ngôi nhà ấy, đen kịt như muôn ngàn ngôi nhà khác, lạnh lẽo như bạt ngàn mồ vô chủ khác, thoi thóp thở bên khu nghĩa địa… đã chôn sống bao tuổi thần tiên chưa lớn đã già?

 ***

 Vẫn ngày xửa ngày xưa ấy, có một đứa con gái ngẩn ngơ sợ hãi hỏi mẹ, tại sao bụng con tự nhiên lại to lên thế này? Đứa con gái mười ba tuổi. Nó mặc áo sợi mùa đông màu nâu, áo khoác đen căng khuy phần bụng, nó ăn gì mà phát phì? Người Mẹ bước thấp bước cao, mò mẫm trong đêm, vắt kiệt nước mắt, kéo nó đi làm cô-vắc. Hoang thai sáu tháng. Ai đã làm cho nó bị như thế? Nó bảo mẹ, con đã đẻ ra một búp bê con gái, nó chết rồi.

 Đứa con gái ấy, một tiên nữ “da trắng như tuyết môi đỏ như máu”. Ước gì, nó là nàng công chúa ham chơi vô tình ngửi  bông hoa lạ mà mang bầu? Ước gì, nó là người đàn bà trong cổ tích tò mò ướm chân mình vào vết chân đàn ông nên chửa hoang? Ước gì, đời buồn sóng sánh tiếng cười phép lạ cổ tích. Sẽ dễ dàng hóa giải được mọi thắc mắc ngây thơ khiến Người Mẹ uất hộc máu: Tại sao tự nhiên bụng con lại to lên thế này?Ai đã làm cho nó bị như thế?

 Ai? Ai? Ai? Ai? Ai? Ai? A….ai..i….?

 Đứa con gái câm nín.

 Câm nín.

 Câm.

 Một lần, câm mãi đến không nín được nữa, như bị ma làm, mắt nó long sòng sọc bầm máu. Dưới ánh nắng nhức nhối tràn trề đầu xuân, nó ngồi bên cửa sổ, tay nắm chặt khung cửa, người quằn quại, như muốn bẻ gãy các thanh chắn. Từ chỗ nó phát ra một thứ âm thanh rinh rích rin rít thin thít, không ra khóc không ra cười, như thể tiếng các nữ thần sắc đẹp, tình yêu, trí tuệ, thù hận, đau khổ… đang chí chóe cãi nhau. Nó đã nhận thức ra sự thật gì ghê gớm? Từ xó tối hồn mình, tôi quan sát nó trong hoang ảo chơi vơi tiếng mõ tụng kinh của Người Bà. Tụng cho khu nhà thông thống cửa sang nhau, sang nghĩa địa  thoát khỏi ma ám ma làm. Tụng cho Người Mẹ cắn lưỡi tự câm vĩnh viễn mau chóng được siêu thoát. Tụng cho những đấng cha anh chú bác đạo cao đức trọng ban ngày không còn bị ma dâm ban đêm săn đuổi. Tụng cho đói nghèo bệnh tật sa đọa tránh xa khu nhà lúc nhúc chui rúc ba thế hệ. Tụng suốt đêm suốt ngày không ăn không ngủ. Để thanh danh dòng họ trường tồn phơi phới…

  Và kẻ ác được giấu vào bóng tối, thứ bóng tối có thể làm xóa sạch, lật nhào, nổ tung cái gọi là đạo lý gia phong. Và nỗi đau được tan vào ánh sáng,  thứ ánh sáng của giáo điều, giả dối, sợ hãi và cam chịu. Để tiếp tục sống, sự thật máu thịt ô nhục này cần phải quên đi, phải đào sâu chôn chặt, như chưa từng xảy ra. Riêng với tôi, sự thật ấy bén sắc như một lưỡi kiếm xuyên gần chạm tim. Nó có thể đã xảy ra với tôi. Nó có thể đã xảy ra với những chị em gái của tôi. Nó có thể đã xảy ra với những đứa con gái hàng xóm, với bạn học cùng lớp, với tất cả bọn con gái khắp gầm trời u mê khốn khổ này, những sinh vật cái tươi non hơ hớ…

 Từ đó, suốt một thời gian dài, tôi không ngủ đêm. Sợ bóng đen lẫn lộn người ma trùng trùng hoang mộ. Sợ bầy thú nín thở, rình rập. Sợ người đang chết, sợ con đang sống… Đêm đêm, thoát khỏi căn nhà không ánh sáng, tôi vật vờ không đích hướng. Siêu thức nổi loạn kéo theo cuộc quyết chiến giữa linh hồn nhỏ bé đau khổ với các thế lực đen tối chập chờn hiện hữu. Cứ đi qua ba hồ nước đen ngòm tanh tưởi và ba nghĩa địa  lập lòe ma trơi sẽ đến con ngõ dài dẫn ra đường lớn. Mộng du. Gần sáng thì về. Vật ra ngủ. Là lúc ma dâm hết giờ dạo chơi dương thế.

 ***

 Lớn chút nữa, nghe mơ hồ trong gió, rằng trinh tiết là cái quí giá nhất đời con gái. Tôi tự nhồi vào đầu một mặc định, tôi đã đánh mất cho bóng đen hắc ám cái quí giá nhất rồi.

 Suốt thời thiếu nữ, tôi sống với mặc cảm bị vấy bẩn, bị nguyền rủa. Tôi tự vấy bẩn tôi. Tôi tự nguyền rủa tôi. Hãi hùng nghĩ đến ngày lấy chồng. Người đàn ông nào đó sẽ phát hiện ra tôi không còn trinh tiết? Nếu bị gặng hỏi, chuyện ấy đã xảy ra thế nào, tôi sẽ trả lời ra sao? Nỗi sợ như cái dằm nằm lún tụt mút vào da thịt, chạm nhẹ lại nhói buốt suốt thời con gái ngây ngô, ngờ nghệch. Sẽ không lấy chồng. Sẽ đào thoát. Sẽ đi xuất khẩu lao động đến thiên đường xã hội chủ nghĩa. Lũ con gái hồi hộp nộp đơn. Nghe đồn khám phụ khoa đứa mất trinh sẽ trượt. Chết điếng! Cái trinh là cái gì mà quan trọng khủng khiếp thế! Sao không ai nói cho tôi biết phải giữ gìn nó, không được để cho bất  kỳ ai chạm đến nó. Ký ức bóng đen tuổi thơ trĩu nặng trở về. Không biết tôi còn cái trinh không?

 Rời mái trường xã, cái đầu u mê chứa đầy bóng tối của tôi chỉ ghi khắc được nằm lòng mấy câu “kinh nhật tụng”: phải đời đời nhớ ơn những sáng suốt tài tình vĩ đại; phải bỏ qua thời kỳ phát triển tư bản thối nát giãy chết tiến thẳng lên xã hội hợp tác xã tập thể, tạo đà tiến tiếp lên thế giới đại đồng cộng lại chia đều; phải sống và hành động theo một cái kim chỉ nam sâu một sợi chỉ đỏ xuyên suốt của cha ông để lại. Cứ thế phấn đấu sống sót qua thời kỳ khó khăn tên là quá độ. Thì sẽ có cơm no áo ấm. Thì sẽ được học hành.Thì sẽ sung sướng. Thì sẽ hạnh phúc. Thì sẽ hưởng đỉnh cao loài người Chấm hết.

 Ở đâu cái ngàn vàng của tôi??? Nó liên quan gì đến thiên đường xã hội chủ nghĩa mà phải khám???

 Mon men hỏi người lớn, liền bị mắng lấy chồng khắc biết, con gái nứt mắt đã động cỡn! Không hỏi được, tôi chỉ còn cách duy nhất, tự tìm câu trả lời. Nửa đêm, mò dậy khi cả nhà đang trong cơn chết ngắn, tôi quyết tâm xem bằng được cái trinh của mình mặt ngang mũi dọc ra sao. Tôi lấy một tấm gương to bằng quyển vở, chong đèn dầu, tụt quần, dạng tè he, soi vào… . Cái mà tôi nhìn thấy là một đám lông tơ màu nâu mềm mại phủ lên bộ phận sinh dục trông giống hình con bươm bướm.  Thảo nào nó được gọi là bướm. Nom nó chẳng đẹp đẽ hay hớm gì. Nom nó thật tởm lợm! Tôi săm soi nó, vạch vòi nó, toát mồ hôi, căng thẳng nín thở, cố nhìn vào bên trong của cánh bướm. Tôi muốn xem cái của tôi nó rách nó thủng thế nào. Tôi chẳng thấy cái gọi là màng trinh đâu cả. Mù tịt. Hoang mang. Muốn hóa điên. Hoang mang hơn cả khi chưa được nhìn nó. Một bộ phận đáng ghê tởm nhất của cơ thể. Nó xấu xí đến mức chỉ được gọi tên khi cần dùng để thề bồi, để ví von với những gì đáng khinh bỉ kinh tởm.

 Sao lại được “chúa dấu vua yêu” như lời thơ bà Hồ Xuân Hương? Tôi thắc mắc với  cô bạn chấy rận. Nàng bảo thơ bà này tả cảnh ấy nhau hay nhỉ, rồi cười hi hi giảng giải, “Cái ấy nó nằm sâu tít bên trong cơ, chỉ khi nào bị cái của bọn con trai cho vào sâu tít bên trong mới chạm được vào nó. Bọn  nó phải đưa đi đưa lại cái ấy nhiều lần thì mới chọc thủng được màng trinh của bọn mình. Nếu chỉ chạm vào bên ngoài thôi thì không làm sao cả”. Rồi lại hí hí cười, ấy thử chưa? Cô bạn mắt đã một mí, lại còn cười miệng ngoác hết cỡ, chẳng còn nhìn thấy mắt nàng đâu nữa. Tôi há hốc, vô cùng thán phục kiến thức cô bạn, liều hỏi, “Thế mất trinh có đau lắm không?”. Nàng vênh mặt, cao giọng, “Đau chứ, chảy máu nhiều lắm”, rồi tiu nghỉu hạ giọng, “nhưng tớ cũng không biết nó đau đến mức nào”.

 Chiều cuối hè ấy, hai đứa ngồi trên tấm phản hóng gió từ cái hồ hợp tác xanh ngắt rau muống, ăn ngô nướng. Hai đứa ngoắc tay nhau thề, đứa lấy chồng trước phải trách nhiệm kể cho đứa kia nghe cái lần đầu đau hay thích. Sau cuộc nói chuyện đóng dấu cam kết tuyệt mật, tôi cứ ngạc nhiên mãi sự bạo miệng bất ngờ của cô bạn nhu mì kín tiếng hay thẹn nhất lớp. Nàng không chỉ dùng từ ngữ diễn tả lưu loát chuyện ấy mà còn dùng tay minh họa động tác. Hai đứa mặt đỏ gay, cười sặc sụa lấp liếm ngượng ngùng. Ngô nướng bắn tung tóe ra phản. Hạt ngô mềm thơm thế bỗng nhiên khô khốc như nhai rơm trong miệng khi bị cảm giác nhoi nhói ẩm ướt lẻn vào…

 Cự tuyệt khám trinh, tôi rũ bỏ giấc mơ được xuất khẩu đến xứ sở tuyết trắng thiên đường. Bù lại, tôi được dự đám cưới cô bạn. Nàng lấy chồng không hề yêu, thậm chí sợ hãi.  Xấu trai nhưng cao to vạm vỡ, chồng nàng khiến tôi  nghĩ đến Thằng Gù nhà thờ đức bà Paris. Khác là, thằng gù Pháp xấu người mà đáng yêu, “Thằng gù” Việt dọa đem lựu đạn đến nổ tung tự chết tại nhà cô bạn, nếu bị từ hôn. Chìa ra bộ ảnh cưới, nàng dâu mới hớn hở:“Lấy chồng thích lắm, thích nhất là làm chuyện ấy chẳng bao giờ chán. Lần đầu tiên chỉ đau một tí thôi, có một tí máu. Các lần sau cứ gọi là thích mê tơi, cả ngày người cứ lâng lâng như là đi trên không khí ấy. Thích thì thích thật nhưng không dám nói với chồng, chả lẽ lại bảo, anh ơi,“ấy” em đi à! Ngượng chết!”. Cô bạn cười tít, mắt xếch ngược, nhìn tôi không thèm giấu vẻ thương hại.

 ***

 Rồi cũng đến lượt mình. Mùa hè năm sau, tôi đã biết nó… thế nào khi “cái ngàn vàng” của tôi được cưỡng hiến cho “mối tình đầu”. Máu! Gã trai “của tôi” thốt lên, hơi thở tanh tanh mùi máu, không ngờ em vẫn còn trinh trắng! Lẽ nào tôi vẫn trinh? Nhưng tôi chẳng trắng nữa! Mắt tôi hoa lên, chới với.

 Cái ngàn vàng đấy ư? Tôi lạnh tanh, thè lưỡi nếm thử máu mình.

 Không vị. Không mảy may xúc động. Máu trinh trắng bôi bẩn tấm ga trải giường nhà nghỉ rẻ tiền ven sông mùa lũ. Tôi ngồi bó gối ngắm “cái quí giá nhất đời con gái” của mình theo tấm ga giường bị ném vào phòng tắm hôi hám, bị biến mất sau tấm nệm lật úp dấu nhẹm trên giường. Cảm giác hẫng hụt băm vụn trái tim. Chỉ là vài giọt huyết! Thế mà nó, cái trinh tiết khốn kiếp, nó đã cầm tù mình trong hoang mang khổ đau suốt thời thiếu nữ. Nó, cùng bọn ma dâm, con cái các lực đen tối vô luân, đã nhấn chìm bao tuổi hoa niên xuống đáy bùn lo âu, sợ hãi, tuyệt vọng. Nó, cái trinh tiết đáng nguyền rủa cùng mớ giáo điều gông cùm gian trá, đã khiến tâm hồn mình đóng kín ngầu đục hoang dại, như nước phù sa dòng sông  đang sùi lên ngoài kia…

 Tôi cố gắng kìm nén nỗi giận sôi sùng sục đến muốn nổ tung. Muốn giết người. Giết hết bọn đàn ông mặt người dạ thú. Ban ngày chúng cao giọng dạy dỗ phải giữ gìn phẩm tiết phẩm hạnh, ban đêm chúng sẵn sàng cướp bóc tàn phá không thương tiếc cái phẩm tiết phẩm hạnh đó. Các bà, các mẹ, các chị, tôi và các con gái cháu gái tôi sẽ còn phải chịu đựng, phải mò mẫm đi trong bóng tối hỗn mang của “phẩm tiết phẩm hạnh” đến bao giờ? Cái thứ bóng tối được nuôi dưỡng bởi những bóng đen quỷ ám đổ ụp xuống đầu con trẻ. Cái thứ bóng tối nhân danh ánh sáng để bịt chặt miệng bao kiếp người mòn mỏi phải sống. Phải sống, với cuộc đời bị chôn vùi dưới tầng tầng lớp lớp những thứ gọi là luân thường đạo lý đã bị gặm nhấm nham nhở. Phải sống, với cuộc đời bị thống trị bởi cái giả dối đê tiện ghê tởm đã thành chân lý.

 Phải sống, bởi đó là lẽ thường hằng, như ngày đêm như sáng tối, như nắng như mưa, như gió như bão, như mặt trời như mặt trăng, như đất đai như mùa màng, như niềm vui như nỗi buồn… đến rồi đi, tuần hoàn viên miễn…

 Cho đến thời khắc tự ngộ nào đó, tất cả nỗi đắng cay oán giận tự nhiên biến mất. Chỉ còn lại nỗi buồn. Nỗi buồn vương vấn như vệt nhòe nước mắt trên má, khi chợt gặp một ánh nhìn mến thương nụ cười thân thiện, một vạt nắng ban mai ấm áp trong trẻo, một nét nhạc rưng rưng gợi về quá khứ.

 Và nước mắt cứ tự nhiên chảy dài.

 Và nước mắt cứ tự nhiên gột rửa.

 Tôi biết, tôi đã có thể tha thứ. Tha thứ cho quá khứ ngủ yên giấc chết ngắn, để hòa nhịp cùng cơn đau tái sinh và nỗi buồn của sự trưởng thành.

  Nỗi buồn người lớn.

 ***

 Thưa bạn đọc.

 Câu chuyện trên là những lời cuối của một người đàn bà trước lúc lâm chung. Biết mình lâm trọng bệnh không qua khỏi, chị gọi tôi đến bên giường, nhờ tôi viết lại câu chuyện này. Dự định mang theo nó xuống mồ không thành, chị bảo:

 “Thế là xong, giờ tôi có thể yên lòng nhắm mắt”.

 “Còn cô bé bị làm cô-vắc thì sao?” Tôi vội vàng hỏi.

 “Nó bỏ nhà đi biệt tích. Người nói nó làm gái, người nói thấy nó trong trại tâm thần. Hình như nó đã tự sát”. Người đàn bà nhăn mặt vì đau đớn, khép mắt, quay mặt vào tường, ra ý muốn dừng câu chuyện.

 Tôi muốn hỏi thêm một số thông tin dường như được cố tình làm nhòe đi trong câu chuyện không dễ kể của chị, đặc biệt về một bóng đen, hay nhiều bóng đen, nhưng ngại phiền. Lẽ nào chị không biết đó là ai?

 Tôi nghiêng về khả năng chị biết mà không muốn nói, không cần nói, không thể nói.

 Nghe xong câu chuyện của chị giống như chất lên vai cái gánh nặng trĩu đựng toàn bóng tối. Tôi thành thật xin lỗi bạn, người đang đọc những dòng này, người bất đắc dĩ phải chia sẻ gánh nặng cùng tôi.

 Warrnambool  20/5/2013- 31/3/2014

 Tác giả gửi Văn Việt

Comments are closed.