Mỳ mực kiểu Ý – Truyện ngắn Ngô Bảo Châu

Truyện ngắn của Ngô Bảo Châu

Tác giả gửi Văn Việt

images

Gs Ngô Bảo Châu

Văn Việt: Với Ngô Bảo Châu thì không phải nhiều lời. Văn Việt rất vui khi mới chào đời đúng một tuần đã nhận được truyện ngắn của anh. Rất cảm ơn Giáo sư Ngô Bảo Châu. Chúc nhà toán học lẫy lừng có nhiều trang văn thật hay!

Quang cận hẹn tôi đi ăn trưa ở quán Olive đối diện với bệnh viện K. Đây là cái bệnh viện chữa ung thư cho toàn bộ dân số miền Bắc. Trước cửa bệnh viện, người nhà bệnh nhân người ngồi người đứng. Mặt mũi ai cũng lấm lem mồ hôi, ánh mắt phờ phạc, ngơ ngác. Bên vỉa hè bên này là chỗ gửi xe đạp xe máy, người ra người vào như mắc cửi.

 Phía trong quán Olive là một không gian hoàn toàn yên tĩnh. Giờ này đã hơi quá giờ ăn trưa. Chỉ còn một hai bàn còn người và họ cũng đã sang đến giai đoạn cà phê. Quang cận đã đợi tôi ở trên gác xép. Gác xép trần thấp, tôi với cái thân hình dong dỏng như ba quả táo xếp chồng lên nhau mà cũng bị cộc đầu.

 Mày ngồi một mình à.

 Quang giương cái cặp thủy tinh nhìn tôi rồi nói ừ, tay chỉ cái ghế để tôi ngồi xuống.

 Mày hay đến đây à.

 Cũng thỉnh thoảng.

 Ở đây có món gì hay? Giữa trưa nắng thế này mà xơi pizza hả Quang.

 Pizza không ngon đâu. Ở đây có món mỳ mực. Mỳ ống nấu với mực của con mực. Ăn xong là mồm mày đen xì như vừa liếm trôn nồi.

 Nghe cũng ổn nhỉ. Tôi vẫy tay gọi cô bè chạy bàn : em gái ơi, cho tụi anh một đĩa mỳ mực, và một đĩa xa lát cà chua dầu dấm.

 Một mỳ mực thôi hả anh?

 Ừ, bọn anh ăn chung. Em cho xin mấy lát bánh mì nhé.

 Vâng anh.

 Mấy năm rồi không gặp Quang cận. Hồi cuối cấp ba, suốt ngày nó mò sang cái chuồng chim của tôi để nghe nhạc. Hai thằng bật nhạc ầm ầm, làm bà hàng xóm phát điên. Mấy năm không gặp lại mà nó không nói gì cả, mắt cứ nhìn đi đâu. Tay nó mân mê một điếu thuốc chưa châm lửa, thỉnh thoảng lại cho lên mồm rít một cái.

 Lâu mày có gặp thằng Hoàng không ? Lâu quá tao không gặp nó. Mày gọi nó đến đây đi.

 Quang đặt tay xuống bàn. Lần đầu tiên nó nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói khẽ, tiếng hơi gằn gằn trong cổ. Tao không muốn gặp nó đâu. Thằng Hoàng chơi với bạn đểu lắm.

 Tôi ngả người châm một điếu thuốc. Thằng Quang cận hôm nay có vẻ tâm trạng quá. Tôi bỏ một miếng mỳ mực vào mồm. Công nhận là cái món mỳ này ngon thật. Vị ngòn ngọt, đăng đắng. Môi cảm thấy dinh dính, chắc là trông tôi đã giống cái thằng liếm trôn nồi rồi.

 Mày chưa kể cho tao dạo ấy mày và Phương chia tay như thế nào.

 Quang bỏ một gắp xa lát vào mồm, nhai rau ráu. Có gì mà kể đâu. Sau năm học ở Thanh Xuân, mày đi Pháp, Phương đi Đức. Tao ở lại. Năm đầu tiên Phương viết nhiều thư cho tao lắm. Sau đó Phương nói Phương yêu một thằng Lào, rồi không viết thư nữa. Hai năm sau Phương lấy chồng, nhưng hình như không lấy cái thằng Lào ấy.

 Quang lại chúi đầu vào đĩa mỳ mực, không nói gì nữa.

 Dạo cuối năm Thanh Xuân có một lần, tự nhiên Phương mò đến cái chuồng chim của tao. Phương nói cần luyện đối thoại tiếng Đức. Chắc mày nhớ, tiếng Đức của tao không hơn gì tiếng Lào. Lúc đó đang buổi trưa, đầu giờ chiều. Phương phấp phới quần đùi may ô ba lỗ. Dạo đấy con gái ra ngoài đường quần chùng áo dài chứ không mát mẻ như chị em bây giờ nhỉ. Trời thì nóng, Phương thì xì xồ tiếng Đức, đầu óc tao thì tập trung vào đùi và vai của nàng.

 Mày kể chuyện này mấy lần rồi.

 Đúng thật, tao già rồi, có mấy câu chuyện cứ kể đi kể lại. Nhưng tao chưa kể cho mày đoạn cuối.

 Quang ngẩng mặt lên khỏi đĩa mỳ mực, nhìn tôi. Đoạn cuối thế nào ?

 Hôm đó tao có hôn Phương.

 Sao tự nhiên bây giờ mày lại kể chuyện ấy?

 Hôm nay tao mới kể vì chuyện đã hai mươi năm rồi. Mày cũng chia tay Phương gần hai mươi năm rồi.

 Đáng ra mày không nên kể chuyện đó. Quang lại chúi đầu vào đĩa mỳ mực.

 Quán đã hết sạch khách. Trời đã đổ mưa từ lúc nào, cơn mưa mùa hạ nặng hạt đập vào cửa kính lách cách. Cả hai bên vỉa hè bây giờ tịnh không còn một bóng người.

 Mày còn nhớ hôm tao và mày phi xe máy đi Sơn Tây ăn thịt chó không. Hôm đó trời cũng mưa to như hôm nay. Sao hôm đó mày phóng xe như một thằng điên. Tao ngồi đằng sau mà mấy lần tưởng mày sắp cho tao lao xuống ruộng.

 Thịt chó hôm đó ngon nhỉ. Quang nói rồi bỏ nốt miếng mỳ cuối cùng vào miệng.

 Tao không mê thịt chó lắm. Nhưng ăn thịt chó ở Sơn Tây hôm đó ngon thật.

 Quang bật lửa, châm cái điếu thuốc nó mân mê từ đầu bữa. Rồi nó giương cặp thủy tinh nhìn thẳng vào tôi. Mày biết tại sao hôm đó tao rủ mày đi Sơn tây ăn thịt chó không ?

 Không.

 Sáng hôm đó Phương nói với tao về cái buổi học tiếng Đức trong cái chuồng chim của mày. Hôm đó Phương có làm tình với mày.

 Tôi muốn cúi xuống ăn nốt miếng mỳ mực phần tôi, nhưng lại thôi. Tôi không muốn lẩn tránh ánh mắt của thằng Quang.

 Nhưng tao vẫn chưa hiểu tại sao mày lại rủ tao đi Sơn tây ăn thịt chó ?

 Quang hít một hơi thuốc, từ từ nhả từng tiếng. Chắc câu này nó muốn nói từ lâu rồi. Tao không quan tâm đến thịt chó. Lúc đó tao muốn phóng xe với mày dưới trời mưa. Biết đâu đường trơn, cả tao và mày cùng lao xuống ruộng.

 Lúc đó tôi mới nhận ra rằng cô bé chạy bàn đang huýt sáo theo một giai điệu quen thuộc của CCR. Bản nhạc này tôi và thằng Quang cận đã ngồi nghe trong cái chuồng chim bao nhiêu lần. Và bật thật to để cho bà hàng xóm phát điên.

 I wanna know, have you ever seen the rain

Coming down on a sunny day.

Comments are closed.