Thơ Ngô Nguyên Dũng

về

clip_image002[6]
vườn cũ tôi về ngày thưa gió
đứng bên sông tóc đợi nước dâng
nắng gội lau lách nghe như khóc
tay rưng rưng hỏi người còn không

từng mảnh ngày soi thời gian trống
chân tương tư đất dửng dưng xa
tuổi làm mặt lạ không thiết đợi
chim về nhớ cỏ tháng giêng qua

tôi về mây ngủ quên vai áo
tha hương bóng núi một vạt nghiêng
ai xui mưa đọng sầu hai mắt
nắng chở hiên ngoài mùa thản nhiên

nhà cũ tôi về tìm lại chỗ
ấu thơ tôi giấu những hòn bi
có con dế ốm bò quanh quất
lối mòn khép lại nẻo thiên di

(06. 1999. Bản sửa: 09. 2018)


ly tâm

clip_image002[8]

âm động bừng lên tiềm thức mỏi
ta về trọ tạm chờ mưa qua
tay vẫy tay vẫy hồng hộc khói
tàu không ghé lại người bỗng xa.

lưng chừng đá dựng triền cao núi
lũng xanh thoi thóp hoàng hôn buông
thinh không loen loét dơi về tối
giọt sáng rụng ngời trũng đất quên.

tiếng dội ly tâm loà trăm hướng
thân run rẩy hứng tinh cầu xa
mê cung ta nhập nhoà ảo tưởng
sao rơi vỡ nát miền quanh ta.

người đi đi mãi phương biền biệt
biên cương tuyết ngập lạnh cách ngăn
gió hú trùng trùng đồng hoang tuyết
sói khàn giọng gọi mù khơi trăng.

(03. 1998. Bản sửa: 09. 2018)


xuống núi

clip_image002[10]

mai đây nhớ ghé về Ngưng thạch
nghe lốc Huyền sa kêu nước lên
đứng bên dâu bể miền Biên trạch
xuôi gió Hoàng sơn xoi đá bên
đèo Mưu cấn mưa bay trắng cả
rừng Vạn xuân ra tận truông Bân
giờ không tiếng sóng chân cát xoá
chiều phủ tay che ngập buôn Mân
khe Bắc ngạn chừng như khô cạn
nhặt sỏi cồn Vân bói hoa văn
đời muôn vạn nẻo về một mối
đêm bất ngờ rét buổi hạ sơn

(09. 2001)


từ độ

clip_image002[12]
từ độ đường xưa bỏ nắng mưa
nửa đi nửa ở mỗi sáng trưa
khoảnh khắc chợt về trong tịch lặng
ôm tôi một bóng nghìn nỗi đau
  
đêm chiêm bao tưởng ngày thơ ấu
cùng tôi bó lại vết thương sâu
độ lượng chia nhau không tiếc nuối
thì thôi đành đoạn những không đâu

từ độ đường xưa quên thời tiết
bốn mùa khuya vắng cửa khép hờ
chờ ai đèn thắp soi hiên lạnh
giọt mưa dài vắn mỏng manh khua

nghiêng vai xếp lại về nẻo úa
tháng năm khô cạn giữa lòng tay
thấy ra từ độ còn xanh tóc
đường chia ly mọc ngẫu nhiên đây

từ độ xa người thanh xuân ấy
phố xưa mây trắng chở hao gầy
bỗng tâm tư rụng đầy sân lá
hồn nhiên chim khóc tuổi hai mươi

bóng ngăn khuất lối về chốn cũ
trăng khoá rèm đêm lặng lẽ buông
còn ai ngóng đợi bên bếp lửa?
tro than lạnh lẽo quá khứ câm

(06.2019)

Comments are closed.