Thơ Phương Uy

NHỮNG KHÚC TANG CA

Tang Ca 3
có người nói với tôi về sự cứu chuộc của những hạt nước
cây xanh ở giữa thung sâu
và mưa qua lũng cao
những ngọn đèn đêm không tắt
sẽ mãi mãi không có gì về sự mãi mãi
từ sự khởi nguyên cho đến hồi kết thúc
biết được sao?

có người nói với tôi về sự trở về
Em đã khứ hồi trong tôi miên viễn
mùa hè rì rầm những lời mưa lúc nửa đêm
tiếng mèo gào, tiếng động cơ gầm rú, tiếng nhạc trầm buồn của Hy, và cả tiếng em thở dài đã át đi tiếng mưa trong sự áy náy

Em đang nói với tôi về sự lặng câm
không phải sự lặng yên mà tôi đã có
mùa hè bung nở những đám mây xám như đầm lầy lúc trời tối
những cơn sốt tứa máu đỏ ối
và drap giường uể oải một hoài nghi
Mùa hè đã trở về từ những cuộc ra đi
ngày tháng Tư mệt mỏi
mê sảng úa nhàu khi cơn lặng câm tràn về
không thể mở miệng
không thể kể nói
những hàng cây không trăng
những hàng cây trần truồng không được bảo vệ
từ những gốc cây khô héo
sự sợ hãi mọc mầm như một đàn dơi úa
bay lên.

Tang Ca 2
Những dường dẫn tính từ động từ danh từ
rớt tí tách trên vân gỗ
môi cười thâu đêm đông cứng dày đặc khuôn miệng
trận thánh ca rớt trên đêm tháng Ba
kéo lê thê tiếng than kinh
là nửa đêm
cáo hóa ra người, người hóa cáo
hồn phách bước qua bậc thềm
đã qua thì không bước lại
giả dụ sẽ luôn là sự thật trá hình

những thanh dẫn nối dài
qua những vị diện vắng mặt
những tiếng nói bị cầm tù
vào một ngày rồi bặt tiếng

đừng chờ mưa qua miền giêng hai
nơi tháng xưa môi ngoan còn sót lại
ngày chia ly hẳn sẽ rất dài
ai sẽ là người ở lại?

em ra đi ngày cùng không ngoái
trượt chân về một chốn bụi mù
vụn vặt một miền tin đã cạn
cùng cơn mưa xưa

Tang Ca 1
Cuối cùng những đóa hoa cũng gục ngã giữa cánh đồng
trên thân thể những chiếc lá úa
Mẹ nói với tôi về vết muỗi châm đêm qua
và những đám mây không về trong mùa mọng nước.

Cuối cùng, những ngón tay của mùa hè trở về
rờ rẫm bằng nỗi hoài nghi
vòng sóng siêu âm bất lực
khi tiếng chuông ban chiều vừa gióng lên
bắt lời cho những câu kinh
về một tình yêu vừa tự tận

Cuối cùng cũng là những hoang tàn của ngàn thông
nơi xác lá rã rượi qua mùa di trú mới
những lọn tóc rệu rã mà sương lam không thể phủ đắp hết
Mẹ đốt khói nhang trầm cho những nghi ngút đêm qua

trên mặt đá xám
người cười lung linh với bóng mình
tôi đếm những trận mộng du đã kéo tôi trượt qua thiên niên kỷ trước
trận mộng du cũng nói với tôi về sự tàn phai
hôn lễ của tình yêu này là lời khai sinh cho cái chết một tình yêu khác
những đám mây không thể che hết hình hài của mùa hè
và em đã dạt trôi theo những đám mây mang phù chú mới
tôi ngồi một mình và hát khúc tang ca
bằng những chiếc vẩy lấp lánh nắng
tháng Tư dập dềnh cho một lời nói dối đã xa.

Comments are closed.