Thơ Trương Đăng Dung

Như thể


Như thể bị ném ra từ các hố đen
những cơn bão tìm nơi ẩn náu
rồi giành lại quyền uy
trên đổ nát.

Như thể bị khước từ sức mạnh
trí năng trở nên bất lực
mọi lí giải
chống lại điều lí giải.

Như thể chỉ có thời gian hiện tại
không quá khứ, tương lai
bắt đầu trong kết thúc
sống như là thói quen.

Như thể mỗi lần ta khép cửa
thế giới phân đôi
thực tại ở ngoài kia
ảo ảnh ở trong này.

Như thể nằm im nghe điếu văn
người chết mỉm cười an ủi:
vậy là tôi
cũng dự đám tang mình


Độc thoại

Đầu tôi cứng và trơn
Thượng Đế làm sao ngự?

(Tô Thùy Yên)

1.
Có phải mỗi người trải nghiệm thực tại của Đấng Toàn Năng theo cách của mình? Tôi tìm kiếm cái không thể thấy, vì mục đích và hiểu biết của tôi không đồng hành cùng một hướng, chúng bị ngăn cách bởi những bức tường bất khả thấu.

2.
Có phải Người vừa ở trong tôi vừa vượt trên tôi, Người không phải là thực tại khách quan mà là sự hiện diện của Quyền uy huyền bí vượt trên mọi danh xưng, hiện hữu?

3.
Có phải nỗi sợ cô đơn và bất lực đã ngăn cản Người trở thành một thần tượng, một thực tại bằng xương bằng thịt, trực tiếp đối mặt với những đau thương, ai oán của kiếp người?

4.
Có phải Người thất vọng trước các tạo vật của mình, với màu da và chính kiến khác nhau, đang ngày đêm tìm diệt lẫn nhau, máu máu xương xương vung vãi mặt đất này. Tội ác nhiều hơn nước, Đại hồng thủy quét trôi sao hết được?

5.
Có phải Người xem tôi là kẻ xấu xa, dám yêu những tạo vật xinh đẹp mà Người tạo dựng? Cảm ơn Eva, người của Khởi nguyên và Khai sáng: tội Tổ Tông đã giúp tôi bừng ngộ trước vẻ đẹp ân ái nồng nàn có ở Vườn Địa Đàng từ thuở ấy.

6.
Có phải ngọn lửa cũng là một thực tại huyền bí? Tôi chỉ có thể cảm nhận hơi thở của lửa khi yêu mà không thể hình dung về bản tính của lửa khi đã tắt.

7.
Có phải đã đến lúc lửa cũng cần nơi ẩn náu?

8.
Thế gian đang ngập tràn nước mắt. Xin cho tôi sức mạnh để có thể nuôi giữ đốm lửa cuối ngày trong trái tim này như một niềm tin.


Hà Nội, 08.2019



Đọc lại Dostoevsky


Ông tìm bản diện của mình
qua cái ác
qua cái thiện
qua khổ đau kiếp người.

Không chỉ có cái ác
Không chỉ có cái thiện
Không chỉ có khổ đau

Có Đức Kitô
trong mỗi con người,
có Tự do,
dẫn đến cái ác
dẫn đến cái thiện
dẫn đến khổ đau.

Con đường phân đôi
qua vực sâu

và lửa
Hai chuyến tàu
Hai chuyến tàu cùng số hiệu
không cùng giờ xuất phát.

Không ga đi
không ga đến
con tàu như nỗi cô đơn của bóng đêm
di chuyển.

Không hành khách
không cửa sổ
con tàu như ký ức của mùa thu
đóng hộp.

Rồi một ngày tàu anh kiệt sức
nằm im trên cánh đồng
những toa tàu bỏ không
đầy bụi.

Rồi một ngày tàu em đến
tiếng còi nghe như tiếng côn trùng
những toa tàu bỏ không
đầy mối.

Bóng ai thấp thoáng
tóc trắng ngang trời.


Bà và cháu

(Cho Châu Linh)

Bà ôm cháu ngồi trên sân thượng
phía chân trời
không có cánh cò bay.

Bà nựng cháu
cháu nhìn bà cười
gương mặt ba tháng tuổi
soi vào gương mặt sáu mươi.

Bà hôn lên trán cháu
cháu nhìn lên tóc bà
tóc xanh ba tháng tuổi
tóc bạc bà sáu mươi.

Xem đường chỉ tay cháu
bà nhìn cháu mỉm cười
bàn tay ba tháng tuổi
trong tay bà sáu mươi…

Hai bà cháu ngồi trên sân thượng
một bóng giữa trời chiều.


Hà Nội, ngày 09.09.2019

(Tạp chí Thơ số 10/2019)

Comments are closed.