Nhà thơ Từ Quốc Hoài vừa xuất bản tập thơ thứ 7 của mình, với tựa đề: Dưới bầu trời không đáy.
Là nhà thơ bền bỉ nhất của thế hệ mình, Từ Quốc Hoài vẫn không ngừng tìm cách “vượt qua những giới hạn”* để tạo nên một âm hưởng mới cho Thơ.
Văn Việt trân trọng giới thiệu một số bài thơ của ông rút từ Dưới bầu trời không đáy.
Văn Việt
*Chúng ta không cần danh hiệu
Nhưng cần…vượt qua những giới hạn
(Thơ ngắn/ Dưới bầu trời không đáy).
NGÔI NHÀ
Thả lưng trong ngôi nhà mình
ngỡ như cánh hoa
rơi
khẽ
anh có thể thanh thản gieo ý nghĩ
vào mọi góc tối
đánh thức chúng
anh có vô số trang sách
nằm mơ trên giá sách
chúng mơ trở thành báu vật
trong nhà mình
anh là kẻ ăn mày
cũng có thể là vị vua quyền quý
những giấc mơ… là Nhà Tiên Tri
đối thoại bâng quơ không phải với hàng xóm
chẳng phải với vợ con
anh chợt nhận lại giọng mình
có khi không phải giọng mình
uy nghi
thăm thẳm
rì rào xanh
khu vườn vơi gió
nắng ẩn mình trong từng chiếc lá lấp lánh
kẻ lữ hành đã tá túc qua đêm
trên bậc thềm lấm bụi
y trở dậy rất sớm tiếp tục cuộc hành trình
không quên gửi lại lòng biết ơn
nơi đóa hồng vừa nở
thì thầm với gió bên khung cửa sổ
là khuôn mặt chiều tà
chúng ta luôn phải quét dọn ngày hôm qua
ùn ùn ngày mới
xếp đầy đời người
anh không nhiều bạn hữu
và trong số những người bạn ít ỏi ấy
có ngôi nhà của mình.
TIN NHẮN
Bóng tối đã nuốt một ngôi sao đang lên
em vừa gửi tin nhắn
thế giới khát gió
những chiếc ghế chông chênh
đàn bò nghễnh ngãng không hiểu nổi con người
chúng bình tâm bước trên đồng cỏ bồng bềnh mây
nghe bò non
động cựa
trong bụng mẹ
những chú bò nghễnh ngãng
ung dung bước trong một thế giới đang khát gió.
2015
CÁI BÓNG
Mặt trời phù phép
biến cái bóng thằng bé còm nhom thành tấm thảm thênh thang
trải lên con hẻm
cơn gió lang bạt kéo nó theo
để rồi nó được đứng trước kho thực phẩm đường phố
nó nhặt nắm xôi nhỏ đã dậy mùi thiu
nó mạnh tay với lũ kiến tranh một mẩu xương gà
nó nghiến ngấu !
nó đã rời mẹ cùng với chiếc ghế đá lạnh lẽo từ sáng sớm
người ta mang mẹ đi rồi ! ai đó bảo nó
chỉ còn trơ trọi chiếc ghế đá lạnh
linh cảm làm nó rùng mình
nó chạy, nó gào thét thảm thiết gọi mẹ
một đêm
rồi nhiều đêm
thằng bé thiếp đi với mẩu bánh mì… dành cho mẹ
nó được gặp lại mẹ khi trút hơi thở cuối
lộng lẫy như cô tiên mẹ trìu mến cầm tay nó
hai mẹ con rạng rỡ
nó đâu biết được kẻ đã gieo cái chết cho mẹ
cũng đâu biết
cái chết gieo vào mình
tái bút
cái bóng từng thất thểu theo nó giờ thu lại chỉ còn xíu xiu
dưới ngọn cỏ non.
NHỮNG DÒNG SÔNG
CHỞ TƯƠNG LAI
Cái thế giới này rồi sẽ nằm trong tay trẻ con
chúng được ban quyền năng
ai có thể cưỡng được
đám trẻ nhung nhăng kia?
chúng sẽ được tạo dáng
để cai quản thế giới này
có đứa trẻ thay da đổi thịt trong nhung lụa
có đứa te tua chỉ thèm thức ăn thừa
nhưng vào một ngày đẹp trời
ai dám chắc…
bàn tay anh đan dệt chỉ tay
tạo hóa không để con người đơn giản hơn
những đường chỉ tay chằng chịt các dòng sông
chở con người về với cội nguồn
nhưng cũng có thể
là những con đường… để anh tìm tới tương lai
và con đường khai sáng đó
dành cho trẻ con.
BỌT BIỂN
Chiều tan nhanh trong bọt biển
anh đưa tay hứng đêm
vô số ngôi sao tuột qua kẽ tay
từng giọt
lấp lánh sáng
ngoài kia là biển
sóng thì háo hức trong lồng ngực
biết neo đậu vào đâu
con sóng tim mình ?
anh ném mình lên đồi cát trắng phau
lơ đãng nhìn những bông mây
đồi cát
là chiếc gối trắng tinh
để anh mơ giấc mơ đầy ắp tiếng sóng vỡ
SINH QUYỂN
Những con còng mang biển đi đâu
trên đôi càng lửa?
anh mang tình yêu bụi bặm của phố phường
thanh lọc trong gió biển
đêm Cần Giờ ám ảnh
rì rào bạt ngàn rừng đước đen thẳm
không ai hiểu nổi
chuyện của gió nói với lá cây
hay chuyện của những đôi môi thì thầm
chiếc ca nô rạch sóng lân tinh
như nỗi nhớ bươn bả chạy trong rừng đước
bùn đen, nước đen, gió đen
vây quanh bóng những người lính im lìm trầm mình
họ khắc khoải 5 năm, 10 năm, 20 năm
câu chuyện được viết lại về họ
đúng như họ đã sống
như họ đã chết
bầu trời Cần Giờ ken đặc lá đước
hoàng hôn chậm rãi kéo đêm về
dưới những lán nhỏ giữa chiến khu xưa
những người lính Giải phóng còn đang làm nhiệm vụ
họ không để ý tới khách
lũ cá sấu háu đói quẩn bên chân
cả đám khỉ thả đuôi dài trong bóng tối
họ đã chết
vùi thây trong bùn
yên nghỉ trong lòng đất
họ chỉ còn sống trong những biểu tượng
được tái sinh từ bàn tay người nghệ sĩ
họ chẳng đợi gì ở các quan tham
luôn vấy bẩn chiếc ghế quyền lực
nhưng họ đau đáu chờ
hơi thở đầm ấm
có thể làm tan chảy con tim
ngọn gió từ khu Sinh quyển Cần Giờ ngút ngát
ào ào như sóng biển
tràn vào thành phố
hào phóng
với cỏ cây giàu nghèo thân sơ
thời ngập mặn
rừng đước ngùn ngụt xanh
con người vẫn tìm ra
đường tới những mùa tái sinh ngoạn mục
ÁM ẢNH NGÀY LẶNG GIÓ
Những khu phố mù mịt ngợp thở
nằm mơ chiếc lá xanh
một triệu người từng qua đây
họ đã chết
một triệu người lại được sinh ra
tiếp tục qua đây mỗi ngày
mặt trời nhòe trên mặt người
giọt mồi hôi
nhọc nhằn vẽ lại cuộc hành trình
Nhà tiên tri giá rẻ
bán chè chén kèm món trí tuệ đường phố
quán nghèo
rò rỉ thông tin khủng
khách nhẩn nha chén trà
bên dòng sông người và xe cuồn cuộn
tất cả rồi sẽ tới đích khi được ngồi trong ngôi nhà mình
xỉa răng, nhả khói thuốc
lim dim nhìn vợ khỏa thân
nhưng ngày mai… liệu có bình yên
lũ dã thú cắn xé tim anh
ngày mai Nhà tiên tri có thể sẽ đưa ra thông điệp
bão Biển Đông đang hung hãn vào đất liền!
chúng ta chiêm ngưỡng những tấm panô
bị thôi miên
quên cả con tàu thời gian lần lượt rời ga
luôn chậm chân
sợi xích vô hình mang tên sự sợ hãi
buộc chặt chúng ta với ngôi nhà bình yên.
KHU VƯỜN KÝ ỨC
Thằng bé mở tròn mắt nhìn anh
khi lần đầu anh nhận ra nó
mỗi sáng
tấm gương lại mang nó tới gặp anh
tấm gương đã biến thằng bé thành ông lão
như một phép thuật
mỗi sáng anh lại bắt gặp khu vườn ký ức
nơi tấm gương trong
vẫn còn nguyên
những chiếc lá ngả vàng hoặc khô
những bông hoa tươi thoảng hơi gió
dưới lớp lớp lá rụng
là ngày tháng xếp lên nhau loang lổ bóng tối
những trò dại dột trẻ con hãy còn lưu lại vết mờ
còn cả cái cười trai tráng
anh bắt gặp
khuôn mặt ngày hôm qua
không cách gì níu lại
bức chân dung con người không ngừng bồi đắp và cọ rửa
trên dòng sông thời gian
lấp lánh đâu đó trong khu vườn ký ức
là hàng nghìn cặp mắt
anh nhận ra bậc thánh nhân lẫn gã vô lương
cặp song sinh
như một ẩn ý
để bức tranh hạnh phúc của con người thêm cao giá.
ĐI BỘ
BÊN BỜ KÊNH NHIÊU LỘC
Ngọn gió sớm lùa màu sắc trên mặt kênh
đánh thức lũ cá lơ mơ ngủ
con kênh Đen nặng nhọc trôi giữa phố xá ánh sáng
lũ cá là dân nhập cư
chúng phải trải qua hành trình hàng chục năm
cũng có thể cả ngàn năm
con kênh Đen với bọt nước đen
ngọn gió len lỏi mùi địa ngục
mặt trời thả bóng tù mù
nhưng lũ chim yến đã biết cách
đan dệt bức tranh tươi mới bầu trời
từ đỉnh tháp ngôi chùa lớn
lũ chim câu ngắm nhìn dòng kênh
như các bậc thánh nhân
dường như mây cũng sáng màu hơn
trong trò chơi bất tận với lũ cá hiếu động
đàn cá hàng triệu con cần mẫn làm sạch nước mỗi ngày
sự sống không bao giờ là một độc quyền
dù là ai
đám câu cá rong
tìm cách kiếm chác từ con kênh đang làm cuộc hồi sinh
những người đi bộ rời giấc mơ chăn đệm
để chạm tay vào một giấc mơ khác
với thông điệp của những lưng áo đẫm mồ hôi
những đôi tay trần, những cặp đùi rạng rỡ tinh mơ
người nối người
ngọn gió không áo xống chạy suốt bờ kênh
thân thiện như một lời khích lệ.
7.2016
THỜI NGẬP MẶN
1.
Mặt trời
có thể nhào nặn bộ mặt thế giới này
anh cần biết điều đó
anh cần biết thêm con chữ mới
chẳng hạn
thời ngập mặn
2.
mình đang sống ở cái thời
bản mặt là mảnh ghép của những nỗi lo âu
thật cũng được
giả cũng không sai
dường như con tim tuột khỏi tầm tay
ghét đã khó
yêu càng khó hơn
bỏ qua yêu, ghét
đám trẻ con lũ lượt ra đời
anh như ly rượu đầy năng lượng dưới bầu trời
chờ sẻ chia
ồn ào, náo động khắp nơi báo hiệu sự có mặt của con người
tươi tốt và tàn héo
thánh thiện và vô lương
tuyệt vọng và hy vọng
vui hay buồn con người!
3.
có ai khóc, có ai bị đánh, bức tử
mà bức tranh thời ngập mặn loang lổ nước mắt và máu
rừng nắng thiêu
lúa đồng chết rũ
lũ cá biển không sống được trong nước biển
chúng tự làm đám tang
4.
thời ngập mặn
ma hiện trên những chiếc ghế quyền lực
con chữ nhiễm độc
thầy Tôn Tử sống vương giả trong sách bình thiên hạ (.)
đất nước của tổ tiên bị băm chặt
thành… món ngon
trên bàn tiệc
quan tham
5.
từ bùn đen, nước biển…
rừng đước thắp lên ngọn lửa xanh mênh mông
soi sáng phía chân trời
đước trùng trùng
rễ choàng rễ
chằng chịt, tua tủa, dữ dằn
xuyên lòng đất tăm tối âm thầm giành sự sống
không một lời
ngọn gió đầy sinh lực từ rừng đước
tràn vào thành phố
cổ vũ cuộc chơi những lá cờ với cái bóng của mình
tiếp sức lực cho thằng bé
đang kéo lê sọt bánh mì trong con hẻm
từ sáng tới tối nó lượn qua đây mấy bận
cam đoan… bánh mì nóng giòn mới ra lò
nó xạo!
nhưng chẳng mấy ai để tâm tới chuyện đó
nó bán tiếng rao cả một ngày trời
dưới mưa dưới nắng
để được làm người.
(.) Sách binh pháp Tôn Tử