Văn Việt: Hàm Anh sinh 1970, quê Hà Nội. Viết văn, làm thơ. Sống và làm việc tại Hà Nội.
Ngôn ngữ thơ Hàm Anh tinh tế, có sức hàm chứa lớn trong một lối diễn đạt tự nhiên, giản dị, đầy cảm xúc và cấu tứ gây bất ngờ.
Văn Việt trân trọng giới thiệu chị
Màu tự nhiên
Em muốn nhìn thấy anh
thật rõ
hãy tắt đèn đi, hãy tắt nhạc đi,
hãy tắt cả bóng tối
vâng, bóng tối
đen đặc
đầy ngụ ý
Em cần một cái gì đó rỗng, không màu
hay một màu không thể gọi được tên
ngay lúc này
nhanh lên!
Hơn cả cái chết
Anh trao tự do cho em
Anh trao cái chết!
Em muốn kêu to lên mà không được
Miệng đã đầy bóng đêm…
Nào, ta nâng tự do của ta lên
như vị thần cổ xưa nâng cao trái đất
câm lặng
và cô độc
Một nhân vật của Milan Kundera
Gió hú thổi dọc ngõ dài tăm tối…
Em biến thành đôi tất ủ ấm chân anh
biến thành chăn, thành gối
và em được hữu hình
và em được sinh ra…
Nhớ
Em nhớ anh
như nhớ linh hồn mình một hôm vắng nắng bỏ chơi xa…
để lại thân xác này ngơ ngác!
Em kêu anh
như tiếng con nai tác
vọng qua triền đồi mơ…
Em tha thiết anh, tha thiết, tha thiết
như xóm nhỏ vườn chiều chân núi tỏa hương mưa…
Đồng điệu
Không ai chạm được vào chúng ta
vì chúng ta không phải là nước
để đếm đong cho đủ đầy, để thỏa mãn khát khao
Không ai chạm được vào chúng ta
vì chúng ta không phải là vôi vữa
để xây lên một ngôi nhà rồi lại ngại đi xa.
Không ai chạm được vào chúng ta
vì chúng ta là sức rung của cánh chuồn mặt nước
một thoáng rùng mình khi chiếc lá lìa cây
mơ hồ lắm khi chồi non tách vỏ
khi bóng tối lan ra, khi ánh sáng rạng ngày
và cuồn cuộn vô hình như là gió
vặn cột buồm giong tự do ra khơi.
Không ai chạm được vào chúng ta
vì chúng ta là đôi hồn đồng điệu
khiến con tạo phải mỉm cười, sa mạc bỗng nở hoa
Không ai chạm được vào chúng ta
vì chúng ta là hạt bụi rơi ra từ hằng kiếp luân hồi
– ta là một sát-na!