Thơ Phapxa Chan

Giao 

ngỏ

 

hương phai trên giấy xước

thi nhân đương về đâu

đường trăng còn gót lạc

phên giậu bóng hoa ngâu

yêu đương như hiên bạc

chiếu trải đã bao lâu

kiên tâm hoa mỉm khoé

giã biệt chiếc giang đầu.

 

đáp

 

xin chào người không
hỏi

cánh mây là cánh chim

đã bao mùa gặp lại

vẫn tưởng nước sương
im

em có là gió bãi

hay một phiến hoa lim

chiều xô con nước tới

thác đổ bóng trăng chìm.

 

Thạch động

 

người suy tư đang gục đầu bên đá

nghe triều âm ghềnh vách dội ì ầm

nghe núi non đang xạc xào trút lá

để nhựa cây chảy ngược tận khe thầm

 

vách tường đá đọng lời kinh thiên khải

mã hóa trong nhịp nước gõ thiên thu

tiếng trầm mặc vọng từ miền cự hải

đến đôi tai vòm thạch động âm u

 

nắng trầm đục xuyên qua màn sương ủ 

mở đường lên cõi phương ngoại cổng trời 

biển tiềm thức mênh mang mờ mây phủ

mảnh thuyền trăng đang lặng lẽ ra khơi

 

người suy tư vẫn gục đầu bên đá

nghe tiếng mình trong tiếng lá xôn xao

nghe giăng mắc trăm chiều đường tơ lạ

rỗng thênh thênh trong một thoáng ra vào.

 

 

Hannah

 

dân duyên hải dong buồm

trên hoa văn biển cả

tìm kiếm gì sáng nay

món quà cho thánh nữ

 

là mặt trời hung dữ

soi vị mặn của ngày

chim biển hãi hùng bay

qua vùng trời sạm cháy

 

gã khổng lồ ngủ ngáy

mê man những vú đồi

trên sóng khói mù khơi

giấc mơ phi tuyến tính

 

bài ca phi điệu tính

lá thư trong nút chai

trút một tiếng ngân dài

lời thì thầm đại hải

 

lời thì thầm đại hải

tôi gọi Hannah ơi

lời thì thầm man dại

tôi gọi Hannah ơi!

 

khi con
người điểm trang 

những
bông hoa thời gian lên tóc

biển
mặn thêm một tuổi

nhưng
điều đó có nghĩa lý gì

khi mạn
thuyền còn chưa tìm thấy

những
hoa văn của ngày xưa cũ?

 

rồi con
người chìm xuống biển sâu

muối
trong máu đã thôi không đỏ

biển có
còn sâu

hơi thở
cuối đã để lại trên mặt đất

người
trở thành san hô

bài hát
nào còn nghe thấy?

 

Những khóm li ti

 

bé ngồi vẽ lên cát

những khóm nhỏ li ti

gió cuốn hoa tan tác

phác giấc mộng hoạ mi

 

trong giờ phút lâm ly

người nằm nghe tiếng
nhạc

từ thị trấn xa xăm

vọng về buồn man mác

 

thần chết ghé qua đây

đỡ người ngồi thẳng dậy

miên man chuyện cuộc đời

buồn xưa cùng vui mới

 

lời thủ thỉ nhỏ dần

nhỏ dần dần xa vợi

mịn màng tựa gió khơi

vỗ về miền xơ xác

 

gió cuốn hoa tan tác

phác giấc mộng hoạ mi

người nằm ngoan trên cát

cạnh những khóm li ti.

Ở đó

 

tôi thức dậy vào buổi chiều

sự êm ái nhắc tôi nhớ về một bài thơ

 

có một cái cây giữa ngàn cái cây

có ngàn chú chim chơi giỡn trên một cái cây

 

ngày kia chú chim cuối cùng đã rời đi

vì mùa đông chạm ngõ

 

cái cây cũng muốn rời đi theo những chú chim

vì nghĩ rằng mình bị bỏ lại

 

hắn không thể bay lên

hắn bị trói chặt vào đất

 

những chiếc lá có thể bay lên

hắn rùng mình trút thật nhiều lá

 

nhưng lá chẳng thể tự bay

lá chỉ bị bốc lên bởi gió

 

gió chẳng thể đuổi kịp đàn chim

lá được trả về mặt đất

 

gió lặng đêm về

lá phủ vàng cỏ lạnh

 

nhưng trong thảm lá khô

còn một thứ gì khác

 

nó không thể bay lên

cũng chẳng thể cắm rễ

 

chỉ ở đó và ở đó

một trái trứng chim.

 

Yogi

 

những hẻm núi mềm

những khe sâu trũng

những nghiêng nghiêng

 

những dải đá liền

những tàu lánh nạn

những đêm điên

 

những em

những tôi

những sớm trưa chiều
mỏng

 

những hoa khói giữa dòng

 

những lòng nhau

đã chín

 

trong nhau.

Tắt đèn và nhắm mắt

 

tắt hết đèn đi

và đọc một bài thơ cũ

để được chết trên mặt hồ
buổi sáng

và được chôn cất giữa
tiếng chim

 

để bay lên bồ công anh

để rơi xuống hạt hồ đào

để ngất ngây trong dạ
lan hương

để mong manh cùng dạ yến
thảo

 

để ngẫu nhiên là kẻ đi
qua

để vô tình là người
trúng đạn

để nằm xuống trong phút
bất ngờ

để khép mi không hoài
nghi bỡ ngỡ

 

để được làm một hạt mưa
vỡ

trên trang thơ

nhoà dấu chấm cuối câu…

 

tôi đi tìm giấc ngủ trên
triền cỏ yên

chiều muộn

những cánh mây đổi màu

tôi mỉm cười cùng châu
chấu

 

tất cả đã qua rồi bạn ạ

tôi đã lỡ chuyến tàu
cuối cùng

nên sẽ ở lại đây đêm nay

với bạn, châu chấu ơi!

 

trăng tan chảy thành
sương

mỗi giọt là một nguyệt
cầu mới

nhởn nhơ trên quỹ đạo
vành mũ rơm

bên mớ tóc xù chàng ngốc

 

mặt trời có gì hay

những người di cư trên
ấy

họ sẽ hoá thành rồng hay
phượng hoàng lửa

tôi đã bỏ lỡ rồi bạn ạ

nên sẽ ở lại đây đêm nay

trên hành tinh châu
chấu…

 

tôi định tua một bài hát

song lại quyết định để
nó được tự do

 

trong một khắc mong manh

piano và dàn dây làm máu
tôi êm ả

 

như cánh đồng trôi qua
cửa kính

loé một ánh xanh

trước khi chìm khuất sau
nhà cửa

 

tôi chống cằm

hướng mắt về dòng sông

 

ngắm nhìn những gì đang
tan biến…

(Trích Ngày ra đời của gió)

This entry was posted in Thơ and tagged . Bookmark the permalink.