Thơ Thái Hạo

Thảm sát

 

Bây giờ là 8 giờ sáng

tôi không biết thầy cô giáo của con tôi đang làm gì trong lớp học

họ có nói về hơn 400 người Ukraine vừa bị bắn chết ở Bucha

bởi những viên đạn ngập vào từ sau gáy

lạnh toát

những cái chết nằm sấp

linh hồn không thể bay lên

hay họ đang dạy

về tình yêu hòa bình

lá phiếu màu trắng phất cao

như màu của những chiếc khăn tang

trên cánh đồng hoa hướng dương úp mặt?

xe tăng đã tiến vào thành phố

cô giáo bắt nhịp

“kết liên lại”

lũ trẻ hoan hô

tiếng vỗ tay như những tiếng súng

nổ trong lớp học

một cuộc thảm sát khác

hẹn giờ

trong những đôi mắt màu đen

 

Lời nói dối của màu xanh 

          

Làm ơn

ai đó hãy nói với tôi rằng

ba mươi nghìn người đã chết vì một cơn cảm cúm chỉ là lời nói dối

hãy nói với tôi về những người bỏ chạy khỏi thành phố trong đêm

băng qua đèo hải vân

ướt sũng như những con chuột

trên đồng nước lụt

hãy nói với tôi về những người nông dân

ngồi khóc cánh đồng

và đã được đền bù bằng một phòng giam kiên cố

chỉ là lời nói dối

Làm ơn

hãy nói dối nhau

rằng lỗ mũi của chúng ta đã đau đến thế nào

khi cánh cửa những ngôi nhà bị phá tung

người ta ngoáy mũi bằng dùi cui

em bé khóc thét từ mùa đông tới mùa hè năm sau

Làm ơn

hãy nói với ngón tay của mình

về cơn nhức buốt khi viết

rồi xóa

chúng ta không phải là vương quốc của người lùn

chúng ta tròn như những viên bi

luôn muốn đập vào một viên bi khác

vì thèm nghe tiếng vỡ

trong mắt những con mèo hoang

Tháng tư

lời nói dối của bầu trời là cơn gió bấc

mùa hè không tới

thành phố đầy những lò gạch cao thấp

đàn chim hoảng hốt bay qua cánh đồng đất mới

loang

như máu dưới mặt trời

lời nói dối của màu xanh

dâng lên trong đôi mắt những con bò

đi tìm gốc cỏ khô

lạc vào mùa xuân cũ

không biết đường về

 

Sang mùa

 

Tôi đã ngủ suốt chiều nay

trên chiếc sofa cũ

cùng với con rắn lục màu xanh

trên bức tượng Bồ Đề Đạt Ma

nơi góc phòng đầy dây điện

con rắn đẹp như một nét vẽ dưới bàn tay em bé

chầm chậm bò vào cơn mơ

đánh thức tiếng cười

đánh thức tiếng khóc

đánh thức linh hồn trong chiếc hũ sành tối đen

tiếng vỡ của đất nung

máu chảy

tấm thảm màu đỏ dưới sàn nhà bay vụt qua cửa sổ

như con cú đập cánh lao vào trăng mờ

cuối tháng

mặt trời đã tắt sau những chiếc lăng cẩm thạch

tôi đi qua mùa hè

nhẹ như một chiếc áo cũ

tôi thức dậy

tiếc một cái chết không thành

con rắn lục còn ngủ say

trên chiếc đầu bờm xờm của ông Đạt Ma

hai mắt trừng trừng nhìn qua cửa sổ

hoa xoan

rơi vào lòng giếng

chiều tháng ba

màu xanh đã theo con rắn ra đi

không từ biệt

Đạt Ma lưu lạc

đất khách

nhớ quê xưa

 

Con số

 

Khi một người đàn ông bị bắn chết

bởi một quả pháo cối

giữa lúc anh ta đang nhớ đôi môi người bạn gái

một con số được thêm vào cuốn sổ thống kê

trong văn phòng đầy giấy tờ

Chúa nhật

chúng ta nói với nhau bên bàn cafe buổi sáng

rằng Nga đã mất 15 nghìn lính

15 nghìn – số lượng đáng kể đấy chứ

bạn trả tiền ly cafe

15 nghìn

để kịp về thay đồ đi dự tiệc sinh nhật

chiếc tủ quá nhiều áo quần

chúng ta nổi nóng vì không tìm thấy một chiếc nơ

chúng ta nổi nóng

vì ly cafe sáng nay nhiều đường

làm hỏng cả ngày chúa nhật…

 

Đẩy Thuyền

 

Những người đàn ông và đàn bà trên biển

đẩy chiếc thuyền không

chở gió muối

mặn đầy trong mắt

chúng ta đi qua nơi này

bên xác những con cá nhỏ

nằm phơi mình trong lời kinh của biển

không ai nói với nhau một lời nào

vỏ ốc loang loáng

như thủy tinh vỡ

trên con tàu trúng đạn

lấp lánh những lời đảo hoang

không một trang sách làm nhà

Chúng ta đi qua nơi này

trên cột cờ gió xoáy

màu đỏ cuộn mình như dấu đạn

lặng lẽ bò dậy

trên da thịt cháy khét

mùa xuân

nông nổi những viên cát ve tròn

lưỡi nước năm xưa

nằm liếm vết thương

trên thân mình

cát lở…

 

Bỏ phiếu

 

Bài thơ gửi đi

như chiếc khăn sô gai màu trắng

bay dọc bờ đông hải

nghĩa địa phất cờ

Tôi bỏ phiếu cho tôi bằng que test kit màu trắng

không có gì hiện lên

trong lòng bàn tay nhức mỏi

chúng ta vẫn âm tính

với tiếng cười của những người mất trí

đang đi quanh ngôi nhà vừa đổ xuống đêm qua

em vẫn âm tính với với cánh đồng hoa hướng dương màu vàng

chúng ta đặt vào nhau một tiếng thở

dài

mây trong lũng sâu đã đậy kín những miệng vực

Bụt ngồi khóc một mình bên dòng sông nước chảy

lời kinh khắc khổ

đoàn người đang múa trên triền núi

đá dựng

những linh hồn trượt chân

vôi vữa rã rời bay đi

Tôi bỏ phiếu cho quê tôi

là muối và gạo trắng

trên những đường đứt quãng

lá phiếu của cánh đồng mùa xuân

hạt lép

trắng toát

con chích bông làm tổ

một mình bay đi

tìm gạo trắng

trên những mồ mới xây…

 

Hòa bình vĩnh cửu

 

“Hãy cảm ơn vì chúng ta đang được sống trong hòa bình”

người thầy giáo nói

và vung tay

làm con chim sẻ giật mình lao vút vào đám khói đốt đồng mùa xuân

khung cửa sổ trống không

chỉ còn lại những song sắt màu đen

“hãy trân trọng những gì chúng ta đang có

Vì các em sẽ không thể ra đường

chúng ta sẽ mất wifi

không ai được xem tivi nữa”

người thầy giáo lại vung tay

chém vào bầu sương mai

“thưa thầy, những con lợn luôn được sống trong hòa bình

quanh cái máng đá

đó là nền hòa bình vĩnh cửu

trong nông trại

tất cả những con vật đều vui vẻ làm tình

trước mặt nhau

và lăn ra ngủ

giấc mơ co giật từng hồi trên da”

đừng nói với chúng tôi về hòa bình

trên chiếc giường lủng lẳng dây ống

đừng nói với chúng tôi

về hòa bình

khi chiếc micro bị giật ra khỏi bức tường

bên kia là đường phố

nền hòa bình vĩnh cửu

ngủ bên dưới những nấm mồ

của những người đã chết

thầy hãy nói về

cơn say của thần rượu nho Dionysus

hãy nói với chúng tôi

về cái chết của chàng Hamlet

vì mũi gươm là tặng phẩm

dành cho tình yêu của nàng Ophelia yêu kiều

tình yêu

tình yêu không phải là món quà được gửi tới từ ngăn kéo của một ông vua già có chiếc mũi nhọn hoắt

thương tình

người hành khất

cúi mặt

đi

dưới chân tường thành…

 

T.H

Comments are closed.