Thơ Giáng Vân

 

Cơn mê

 

Ngùn ngụt những bóng đen

Trỗi dậy,

Trùm lên

Nhà nhà

Phố phố

Trườn lên tận trời xanh

 

Tiếng nói người lặng im

Lặng im

Nghe rõ những bóng đen

Gầm gào

Tiếng nhai

Chúng ăn, ăn, và ăn

Ngập phân và rác…

 

 

Con ta đang ở đâu

Con chúng ta đang ở đâu?

Cánh tay chúng ta bất động

Tiếng nói chúng ta câm lặng

Tiếng nói chúng ta bị nuốt chửng

 

Không thể nhìn thấy

Không thể nghe thấy

Những đứa con đang kêu cứu

Không ai cứu con của chúng ta

Và ta chìm xuống

 

Chìm xuống sớm mai này

Một sớm mai không còn mặt trời

Chúng ta – Những kẻ chưa chết nhưng không còn sống

Không thở, không thể cả vật vã

Kiếp này sang kiếp khác

Đớn hèn,

Tội lỗi,

Nhục nhã

Ăn và uống

Và đói và khát…

Mê sảng

Kêu

Ú ớ

Con tim trong lồng ngực

Tiếng nói trong cổ họng

Nghẹn và chìm xuống.

 

16/4

 

 

Bất động

Nước mắt nàng

Đã đông cứng

Ướp nàng như ướp cá

Và nàng chuyển dần sang lục sẫm

Một ngày cuối đông

 

16/4

 

 

Góc phố nhỏ

Nhưng bông hoa nhỏ

Cố tươi

Cố tươi thêm tí nữa

Thì thành nước mắt

 

16/4

 

 

Nhà thơ

 

Buổi chiều thứ một nghìn

Thứ một vạn

Im

Không viết gì nữa

Đội nón mê ngồi vệ đường

Mà ngồi đâu thì cũng thế

Một gã hành khất

Không xin điều gì

 

16/4

 

 

Không cất được tảng đá

Nó ở đấy

Trên ngực

Thường trực, từng giây

 

16/4

 

 

Cơn chết hiện ra

Từ mọi nẻo

Kể làm gì

Một nỗi buồn con con

 

16/4

 

 

Dù sao

Cũng khắc khoải

Điệu ca đớn đau này

Của con tim dịu hiền

Ngày cũ

 

16/4

 

 

Tuôn chảy

Từ bất tận

Một mạch nguồn sạch, trong

 

Thơ ơi

Người sẽ đến cánh đồng cạn khô nhân tình này chứ?

Vâng, tôi sẽ tới đó, tới đó

 

Thơ ơi

Người có thể rửa sạch  ô nhục chất chồng?

Có, tôi có thể làm được việc đó

 

Thơ ơi

Người có thể giúp người ta sống lại?

Không, nhưng tôi có thể làm sống lại những linh hồn đã chết!

 

Bọn tàn độc, tham lam người có làm gì được họ?

Bạn hỡi, tôi chỉ có làn nước tinh khôi

Không mệt mỏi, cũng không cạn kiệt

Cánh đồng nhân gian sống lại ân tình

Thức dậy trắng trong và sự thực

Cái ác sẽ chẳng thể làm gì….

 

Và thơ

Vẫn tuôn chảy

Bất tận…

 

16/4

 

 

Trong tận cùng tuyệt vọng

Luôn có một câu thơ

 

Thoi thóp

Như con cá sắp chết

Nàng vẽ để thoát thân

 

Trong cái chậu nhỏ

Con cá nhỏ bơi lội

Con cá lớn ngáp thở chờ chết.

 

Tình tang tang tính

Bài hát mi hết rồi

Mi còn chờ chi nữa

 

16/4

 

 

Đã chết rồi

 

Đã chết rồi

Và còn chết nữa

Những cái chết dài khắp dải đất quê tôi hình chữ S

Bắt đầu từ đâu?

Những chú chim nhỏ xíu những chú chim yêu hòa bình yêu sự sống đã chết trong bữa tiệc của những kẻ còn tệ hơn cầm thú mà  không nghĩ mình là những kẻ tội đồ

Chết từ những đồ chơi bạo lực từ bên kia biên giới tràn về mọi nẻo đường quê người ta vô tư mang về cho con cho cháu để mai rồi chúng vô tư làm điều tàn ác

Chết từ những núi thuốc độc của những kẻ vì tiền mang về giết đồng bào mình, giết cỏ cây, mùa màng hoa trái, giết mọi thứ có thể giết được

Chết đến từ những bữa ăn đầy thuốc độc, ai không chết ngay thì chết dần dần, bệnh viện không cứu được người, nhưng ngày một lớn lên, phình ra, mỗi giường năm sáu bệnh nhân, bệnh nhân nằm dưới cả gầm giường cũng không đủ chỗ  là nơi để nhìn thấy chết rõ hơn.

Chết đến từ cái khoanh tay vô can của tất thảy chúng ta, từ bàn tay tội ác sạch sẽ, trắng hồng mũm mĩm bắt tay với quỷ dữ hút máu đồng bào xây tượng đài nghìn tỷ, đầu độc biển xanh, đầu độc cả dân tộc

Chết đến khi chúng ta không còn có thể hối hận, không thể khóc thương, không thể làm lại

Ôi quê hương ai đã giết quê hương mà không phải chính thủ phạm là chúng ta những kẻ đã coi mình là vô can, những kẻ đã ném đá và tấn công những người thắp lửa sáng soi sự thật để thức tỉnh u mê

Hãy nhìn đi quê hương tươi đẹp của chúng ta để biết cái chết đến từ đâu nếu không phải từ những trái tim cha mẹ cho chúng ta giờ đã bị nhuộm đen bởi lòng tham bởi sự ngu của tham bởi im lặng của kẻ hèn

Con tim chúng ta sao không thấy được nữa những mùa thu mỹ lệ, những đêm trăng dịu dàng, những suối nguồn thanh khiết… thì làm sao có thể nhảy múa ngợi ca cuộc đời quá tươi đẹp trên những cái chết.

Ôi quê hương, hãy nhìn đi, những đứa trẻ sắp ra đời, những đứa trẻ đang lớn lên, những đứa trẻ sắp vào đời chúng sẽ ra sao trên một quê hương tan nát và đầy mùi tử khí

Những kẻ tham tàn trâng tráo bắt tay nhau trên xác chết

Chúng ta vẫn im lặng đớn hèn, nhục nhã và tiếp tục nhảy múa, hát ca, sến súa để túm tụm vào nhau trên con tàu đang chìm dần, trên những cái lò thiêu người đang nóng dần lên của bọn diệt chủng, trên nước mắt của đồng loại và nghĩ rằng đó là thượng sách.

 Đã chết rồi

Và còn chết nữa

Những cái chết trên khắp dải đất hình chữ S

Thoạt đầu là cái chết của những linh hồn, những kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ, những kẻ trong bóng tối thở ra những luồng thán khí, nọc độc trùm lên quê hương, len lỏi vào mọi kẽ sống, vào mỗi nhịp thở.

Ngàn vạn ức triệu những con cá đã chết, báo trước cho cái chết của hết thảy chúng ta, không chừa một ai từ những đứa bé thơ vô tội, cho đến cả những kẻ đã gây ra cái chết.

Rồi đến nữa

Những kẻ còn lại sẽ ra đi sẽ trở thành một bọn không tổ quốc, không quê hương trên những xứ sở không thuộc về mình, mặt trời mặt trăng và những vì sao trên cao kia nhìn xuống dải đất hình chữ S hoang tàn

Tất cả những kẻ nhảy múa hát ca giờ vẫn không biết vì sao mình chết, vì sao thế giới bạo tàn, vì sao kẻ tàn bạo có thể tự do tàn bạo.

Đã chết rồi

Và sẽ còn chết nữa…

 

7/9/2016

 

 

 

 

 

 

 

 

Comments are closed.