Thơ Lê Huỳnh Lâm

Lỗi hệ thống

 

ta hồ nghi

đấng sáng tạo

gieo vào đất

những hạt giống

thiểu năng

cây nhân sâm

ngàn năm

ngậm gió

ôm mộng dài

ta hồ nghi những kẻ thử nghiệm vũ khí nhân danh hòa bình

thập tự giá rỉ máu không thức tỉnh kẻ ác, những cơn mưa không xóa sạch vết tím bầm

đấng sáng tạo

xin người hãy rơi lệ

một hợp chất

chập mạch

những cái đầu

gắn đạn hạt nhân

những trái tim

hóa bom nguyên tử

ta hồ nghi

nền văn minh

rực sáng

đẩy loài người

vào kiếp nạn

đất

nước

gió

lửa

sẽ hủy diệt

hồi sinh?

                     Huế, 12-2006

 

Trên con đường

 

trên con đường xe cộ ngược xuôi

con chó ngơ ngác

buồn ngáp

đợi chờ con ruồi

trên con đường xe cộ ngược xuôi

những người đàn bà

đeo mặt nạ

lao nhanh về phía trước

cụ già tóc bạc phơ

ngẩn ngơ

ngả tay xin đồng bạc lẻ

có em bé thẫn thờ

ngồi đếm xấp vé số

trên con đường xe cộ ngược xuôi

gã say bay qua bay lại

văng tục

khuôn mặt mục ruỗng

thò ra từ hình vuông biến dạng

chiếc Mẹc bò

những người đang sống đột nhiên chết

cảnh tai nạn thảm khốc

chán buổi chiều bỏ nhà đi nhậu

uống rượu cùng nỗi đau

trời đất chỉ một màu sóng sánh

ai đành đoạn bỏ đi

vô vàn khuôn mặt hiển hiện

buồn xo

méo mó

ủ rũ

vô hồn

bặm trợn

hớt hải

gốc cây có kẻ đứng đái

cầu xin một phút tự do

những đôi mắt nhòm ngó

gốc cây có người van vái

gặm cây hương vào hốc đen

một góc từ đường sụp đổ

nỗi buồn treo cổ giữa hư không

người đàn bà bồng con lang thang giữa phố

năm đứa bé theo sau

trên con đường xe cộ ngược xuôi

con chó nhìn con mèo

hai trự tiền chơi trò sấp ngửa

âm âm

bàn chân thầm lặng

bước vào con hẻm ngoằn nghèo

những chiếc bóng đeo đuổi

trên con đường xe cộ ngược xuôi.

                                   Huế, 1-02-2007

Thời văn minh

 

mỗi buổi sáng đọc bản tin trên trang báo điện tử

số người thiệt mạng 1, 10, 90…

những con số hữu hạn

biểu diễn thành đồ thị của tội ác vô cùng

tai nạn giao thông, đánh bom tự sát, dùng súng sát nhân hàng loạt…

thời tâm thần hoảng loạn

nỗi kinh hoàng vây quanh trái đất

địa ngục không ở vực sâu

địa ngục trong đầu nhân loại

tôi hoài nghi

nền văn minh gieo rắc sự chết

tàng ẩn

trong đền thờ quỷ ma

trong tòa nhà không thần thánh

gương mặt lạnh lùng

bao trùm mặt đất

đại lộ vắng bước chân trần

bây giờ đồng tiền được tuyên dương

khuôn mặt ruộng vườn nổi đường gân sâu hoắm

nước mắt ráo hoảnh

đoàn người lao nhanh theo vòng quanh địa cầu

những nét mặt ươm mầm nỗi đau

ai thay thượng đế đọc kinh cầu

buổi chiều thế kỷ XXI.

                            Huế, 2007

 

Ngày cuối cùng

 

bây giờ

sự lặng im bao trùm quanh tôi

nỗi đau của cây trái ngọt ngào

đào huyệt chôn chính mình

những sinh linh bé bỏng

dòng sông không một bóng thuyền

ai hóa thành đỗ quyên

dâng nỗi buồn Thục Đế

cơn đam mê và lời thề ám ảnh

chốn về không cỏ hoa

lãng quên trần gian đọa đày

bây giờ

vết thương vẫn nhức buốt hàng đêm

bên thềm hoang vắng bóng người

tiếng cười man dại

những nén nhang thơm mùi đền đài

người chết vái người sống

cánh hoa rỉ máu mong manh

ai chơi trò sinh thành hoại diệt

hàng triệu triệu trang chữ viết

thế gian vọng tưởng đảo điên

cầu siêu tịnh độ

triền miên tham thiền

bây giờ

ánh mắt em

buồn hơn cả nỗi buồn

đôi môi khô sầu héo

mỗi sợi tóc đeo một thập giá

thế giới đầy quỷ ma

khuôn mặt đa cảm

cám dỗ tôi

mắc tội tổ tông

ngày cuối cùng

những đường cong đồng lõa

cánh rừng đức lý ngập tràn

đàn chim đen chờn vờn giữa trời đất

thời loạn lạc

kẻ bệnh hoạn lên ngôi

những ngôi mồ chuyển động.

                      Huế, 27-02-2007

Thời của quỷ

 

bây giờ

sự dối trá

mời mọc nhau

xác của những tính từ

giả sử

bàn ghế và ly chén hiểu được

tôi tin rằng chúng sẽ tự hủy

cuộc tiệc bày biện

không thiếu một động từ nào trong tự điển

bây giờ

thời của quỷ giữa ban ngày

những bàn tay đồng lõa níu nhau

thọc sâu trong hang ổ

nỗi vô vọng chạy dọc giữa con đường

một buổi sáng mù sương

thành phố hóa bãi chiến trường

khu vườn xưa vắng loài hoa dại

và gương mặt ngại ngùng ngó sông

gió vụng về hôn lên triền dốc

nỗi đau cộc lốc

chiếc cầu đã gãy

bàn tay rệu rã

thả viên sỏi vào sông

ai không giữ lời thề

sự đổ bể đè trên trần thế

bây giờ

từng đoàn người trở về

ai tỉnh ai mê

sự dối trá

mời mọc nhau

xác ướp của những tính từ.

 

Huế, 27-2-2007

Trích từ tập “Thi ca mùa ngái ngủ”

 

This entry was posted in Thơ and tagged . Bookmark the permalink.