Thơ Thái Hạo

HOA MÓNG RỒNG

 

tôi đi vào thành phố. không thấy bóng con người

những chùm hoa móng rồng đỏ

treo như những cái móc sắt nung

trong ngày đầu tháng 7

mưa xám

tôi tìm một cái gốc cây và ngồi xuống bên cạnh những ông địa

lẫn với Chúa

Phật. Bồ Tát

Và những ông thần tài

lô xô đứng

ngồi

nằm

gió thổi vào bộng cây ú ớ

những chùm móng rồng đỏ. cháy rực trong mưa

phố không bóng người

chỉ có những chiếc nón lá và những chiếc ô rách

gió thổi bay tung trên đường cái

tôi dựng dậy những pho tượng

thủa bé

đồ hàng

cho tượng cưới nhau

chú rể và cô dâu

bao nhiêu là trẻ nít

tưng bừng gió rít

đám cưới của những vị thần Đông phương

lành lạnh

những chùm lửa móng rồng đã rụng

đỏ rực trong vũng nước

tôi thèm một cái ổ rơm để ngủ

và đợi những bông móng rồng mọc ra vào mùa xuân năm sau

người mặc áo hoa trên phố người.

   

CUNG ĐIỆN MÀU VÀNG

 

Tôi ngồi trong khu vườn đầy nắng sớm mai vàng ươm

Cung điện mùa hè

Cung điện của một vua chúa đã chết từ những thế kỉ xưa

chỉ còn lại màu vàng

chói gắt trên những bức tường mục mới sơn

Linh hồn của vị vua bị cột trên chiếc ngai

Ông ta đói và vàng vọt rũ rượi

Hai con mắt trừng trừng nhìn những du nữ mặc đủ những chiếc váy sặc sỡ

Họ chạm vào chiếc ngai của ông

Ông muốn sờ vào tay họ

nhưng sợi xích thít cổ tay ông tứa máu

đỏ lòm

Những con vịt của tôi dẫn nhau đi qua sân gạch

Đủng đỉnh

Thỉnh thoảng chúng lại quay đầu lại nói vơi nhau bằng chiếc cổ vươn dài

Chúng vẫy đuôi đi tìm những hạt bắp vàng

Những hạt bắp mùa cũ của mẹ tôi trong chiếc bao

Có những con mọt rơi ra cùng với bụi bắp

gió cuốn tung như phấn thông

bay vào mặt trời

bay về phương tây rực rỡ chiều dựng

Những con mọt loay hoay trên một viên gạch vỡ

Chúng không biết đi đâu với những chiếc chân nhỏ xíu

Trưa nay những con mọt sẽ chết trên viên gạch này

cùng với những con bọ lật ngửa

và những con cuốn chiếu bị đứt làm đôi

vì cành cây khô rớt đêm qua

Mẹ tôi thương và quét chúng vào vào đám cỏ

luân hồi

gió lồng lộng thổi tới

Con chó bị xích tru lên đưa tiễn

Tôi đi vào cung điện mặt trời

Ánh nắng mật ong chảy trên thân thể tôi

Cung điện không còn chiếc cánh cửa nào

Những tên trộm đã mang chúng đi để bán cho những người thợ mộc

Tôi bước vào

Và tôi thấy vị vua treo đầy những sợi xích

trừng trừng ngồi đó

Bên cạnh những con bọ và cuốn chiếu đi quanh

Tôi không thấy những con mọt trong trái bắp của mẹ tôi

Những con mọt bé xíu

rơi ra từ những hạt bắp vàng

Mặt trời rọi một đường gươm sáng trắng từ vết thủng trên mái cung điện

Cắt tôi làm hai nửa

Tôi đi…

   

MỘNG ĐÊM

 

Đêm nằm mơ tôi chết

Trong căn nhà đầy hoa hạc vĩ

Và trầm tím ướp hương

Sương khuya rớt giọt từ trăng lạnh

Về làm áo tang trên mình nhân gian

Nhạc trời và hoa ưu đàm

Lừng trong trời

Thơm tho

Tỉnh giấc

Nhìn mình

Suối chảy cồn cào xua đêm

TH

   

NHỮNG NGÓN TAY TRÊN SMARTPHONE

Những ngón tay trượt trên màn hình điện thoại thông minh nhẵn thín

Trượt dài

sấp ngửa

Những ngón tay lao đi trên xanh đỏ tím vàng

Trên áo dài

Trên thiếu nữ khỏa thân

Trên những thân hình biến dạng nằm dưới gầm xe tải

Những tiếng gào câm

đường chữ đen vỡ nét

Trên thù hận mắt quỷ sâu hoắm

Trên những cặp đôi làm tình

nhàu nát giấy dó

Những ngón tay đỏ chót sạch bóng

ơ hờ

lướt qua dưới khóc cười kêu thét

Những ngón tay thả trái tim đỏ chói

giãy giụa

Những ngón tay chọc vào giận dữ phẫn nộ

vỡ màn hình

Những ngón tay biến mất

chỉ còn thảo nguyên hun hút

chỉ còn cánh đồng hoa cúc vàng võ trong mắt nhớ

Ngón tay sững sờ

bàng hoàng dáng mẹ lưng còng cúi sấp trên đường nhựa nóng

hai đầu đòn gánh quẫy cong ráng chiều rách nát

Những ngón tay lao lên phía trước rồi ngập ngừng rơi vào quá khứ

Rơi vào những vết máu

Rơi vào tiếng cười khanh khách của người con gái điên dại trên phố

Rơi vào những nấm mồ xếp hàng thẳng tắp như những con bọ trong sớm mai

Đợi mặt trời

vỡ nắng

Những ngón tay đổ gục

khóc than

Những ngón tay miên man

ngực trần

Những ngón tay vằn đường vân ngang dọc lẫn với những vết xước

Nhận dạng

Tù ngục chung thân

Tử hình

Những ngón tay mê sảng

trên nền trắng hư vô

Khô khốc

Mỏi nhừ tháng năm

Gió thổi.

MỘNG DU

Trong cơn mưa trưa hè

tôi nằm giữa chiếc chòi tranh không có vách

Cố ngủ

Để mơ về những hạt bắp nảy mầm còn dang dở trong giấc mộng đêm qua

Những hạt bắp như những chiếc răng cửa

Vỡ đất

đâm thủng ánh mặt trời

đứng múa trong mưa trong gió rồi trổ cờ như lau trắng dưới chân cỏ dại

*

Những hạt bắp như những chiếc răng ngày xưa lung lay mà bố tôi giật văng ra khỏi chân răng tôi

Và ném lên mái nhà

Ném xuống gầm giường

Gọi chuột

Rúc rích

Những chiếc răng mọc lên từ thịt đỏ chót

Mọc lên từ hư không

Trắng

như nụ lài

*

Những chiếc răng về đâu

Mắt bố giờ đã mờ

Những chiếc răng lung lay như lũy tre gió thổi

Bên miệng vực

Những móng tay móng chân và tóc

cả một đoạn ruột thừa của tôi

Chúng đã đi đâu?

*

Tôi đi đâu

Đôi mắt lang thang

Hai tai này đi hoang

Cỏ tranh sắc như lưỡi lam

Cắt những vết máu li ti trên ống chân

Như những nhị hoa màu đỏ mọc trên thân thể tôi

*

Tôi đến từ một nơi nào xa lắm

Giữa những linh hồn quờ quạng

Tôi theo một lối nhỏ đi ra

Và tôi gặp mẹ tôi

Nước mắt đầm đìa

*

Tôi ở đây giữa những tiếng búa đóng đinh trên gỗ

và tiếng sống dao gõ vào thân tre già

Tôi nghe tiếng rao của người mua chó

Và tiếng chó sủa

Cả những tiếng rên hư hử trong chiếc lồng sắt

*

Tôi băng qua cánh đồng cỏ tranh nở bông trắng xóa

Lá cỏ sắc cắt vào hai chân và hai bàn tay tôi

Cánh đồng mênh mông

Nên máu rướm đỏ cả tứ chi

Tôi lội tắt để về thung lũng

Ở đó có dòng suối trong vắt chảy trên đá cuội

Có vạt sim tím trái chín béo núc

Có những con mang vểnh tai nghe gió

Cô gái chạy như bay trên cỏ bàn chầu

Váy trắng vướng vào mây trắng

Tôi vục hai bàn tay vào nước suối

Tôi muốn được nằm ở đây

Và ngủ trên đám cỏ

suốt mùa hè này

*

Tôi tỉnh dậy

Ngoài trời nắng chang

Mưa đã hết từ bao giờ

Hai con chó nhỏ vẫn nằm ngủ

Giật mình trong mơ.

Phương Nam, 2020

Comments are closed.