Im lặng của y
Y im lặng
nhưng không phải cái im lặng dành cho giây phút mặc niệm về điều gì th[l]iêng
cũng không là im lặng để lần theo vết nứt của ký ức
không là im lặng của kẻ kém cỏi
không là im lặng của kẻ bất lực
không là im lặng của chứng trầm cảm hay hiệu ứng của kẻ câm
không là im lặng của kẻ bị đe dọa
không là im lặng của kẻ đang giữ bí mật
không là im lặng của lắng nghe
không là im lặng của lương tâm phán xét trước ngày rửa tội
không là im lặng của kẻ huênh hoang đang cố tập tễnh học cách khiêm tốn
Y im lặng vì cần che giấu sự hiện diện của mình trước nghịch cảnh
im lặng của kẻ giữ vị trí trung lập đang chờ chiều hướng nghiêng ngả theo
im lặng của kẻ thờ ơ im lặng của kẻ sợ sệt
im lặng của kẻ đang cố giữ vị thế của mình
những quyền lợi về chức vụ về thanh danh về sự bình yên
mặc thế giới bên ngoài cuốn chìm
mặc loài người đang lâm nguy
Im lặng của con chó đưa kẻ lạ vào tầm ngắm
im lặng của ngờ nghệch về tội và ngục tù
im lặng của kẻ khơi mối hiềm thù
im lặng của kẻ đang gieo trò chết chóc
im lặng để mọi thứ tắt trong bóng đêm vĩnh viễn.
Y vẫn im lặng
và đó là sự khôn ngoan – những biến thái của câu tục ngữ đã răn dạy làm người.
Mày là một thằng mẫu mực
Mày là một thằng mẫu mực cái
mẫu mực được tô son từ thánh thiện chó má
đạo đức chó má thần tượng chó má
đã lừa phỉnh những thân phận trôi dạt trong cuộc sống bấy lâu
Trong một cuộc đời đã tàn tạ
tao bước đi song hành với bóng đêm đời mình
trên vùng đất đã cằn cỗi vì rao bán và che đậy
l[th]ang tuổi đời qua những nẻo đường mộng và mơ mà chỉ có những tiếng chó tru sau lưng là thật
Ở đây
sự im lặng của bóng đêm cũng dối trá
ngôn lời giữa ban ngày cũng dối trá
và ngay cả hành động cũng chỉ là trò ngụy trang cho một sự thật đầy dối trá
tao phải tự cắt mình ra làm trăm mảnh để trả lại
để bù lấp những thiếu thốn của
sự thật trong cuộc sống
trong khi mày vẫn là một thằng ưỡn ngực làm dáng oai vệ
Tao phải đi qua
những bức tranh lạnh cóng nằm lăn ra đó chờ chết
những hơi thơ văn thối rữa nằm chờ giờ chung cuộc với lượng độc giả ngoi đầu thoi thóp
và cả những bức tượng đã đông máu lạnh
Đó là sự thể hiện phản bội đời sống
sự thể hiện của nghệ thuật tàn tật
lê lết luồn cúi để được trưng diễn trên sân khấu để hợp thức hoá đời sống đau thương
trong vở kịch được dàn dựng
tao quyết biến tao thành kẻ xa lạ
phỉ nhổ vào tao
hé môi cười mỉm khinh miệt cho cuộc đời chó má mà bấy lâu nay tao phải vác mang
bấy lâu nay tao phải tôn sùng
Mày vẫn là một thằng gương mẫu
trong khi tao tấn công chính tao bằng một chiếc dao găm ghim thẳng vào trái tim đang bốc lửa
và mổ xẻ đầu óc lắm nghi hoặc
như một sự đóng dấu có mở tiệc ăn mừng
thể hiện cho một tình yêu thương bị khủng bố
trong những giáo điều đã là chó má
đã bắt con người dậm chân tại chỗ
đi lòng vòng để trở về loài móng vuốt
Mũi nhọn lịch sử đâm sau lưng đẩy tao
đi về phía những linh hồn thiêng bị tẩm độc
tao phải giơ tay chống lại những công kích từ thế lực vô hình ngay cả ảo tưởng của mình
như con nhện giăng tơ
để làm mồi cho chính cái bẫy của mình
Nhưng dù là gì đi nữa
cuộc sống quanh tao vẫn sống động
những lọc lừa, những phản bội, những giả tạo
những con người gặp nhau vẫn là để chôn sống nhau
những luồng văn hoá tự đâm đầu vào nhau
gây tai nạn
tao phải đếm mộ phần tao phải đếm xác chết
và tao cũng sẽ là kẻ hành quyết mình theo cách đó
Còn mày ư! vẫn là một thằng mẫu mực
mẫu mực chó má
mẫu mực chỉ là cục cứt — cái mặt nạ khốn nạn
của sự sống này thôi.
Riêng Bỉm
Y thoát thai từ vũng máu
những vết loang còn dính trên làn da mỏng
được y liếm sạch
lãng quên đi chốn ký sinh an tĩnh
y cắm rễ vào đời sống náo nhiệt
Khi l[th]ang qua từng miền đất lạ
nơi những hình sắc kỳ dị được nặn tạc hóa dạng và tôn thờ
nơi những âm sắc hỗn tạp của bề nhóm náo động lạc tần số
đục chạm thân xác, đục khoét óc não y
"Y ý thức nghiệp, duyên, dục – mơ hồ. nhưng để hiện hữu trong mắt tha nhân y phải tỏ vẻ bận rộn – y làm việc, y bóc lột y, kể cả việc tự lột xác để hài lòng. Y nói về y như một thứ gì đó nhảm và tiếng buông sau cùng là lời ta thán, y chấp nhận không hiểu chính y và những việc mình đang làm. Vì lẽ đó, y tự nhốt y vào nhà ngục do mình lập rào, đóng khoá để rồi huênh hoang về nó."
nỗi bất an khiến y phó mặc theo dòng số mệnh
lần mò bên rìa mép hoang tưởng
y chối bỏ mình với một thái độ gắt gao
"Y nghe trái tim mình đập nhẹ lại. Và cảm được tất cả đã trở thành vô cảm [khi y tự thu co]. giật nảy mình – y lại thoát thai từ cái hoa mị của trần tục – cái mà mọi người ví von như là một loại văc-xin tiêm nhiễm vào con người – một nhựa sống để dính vào nhau trong ảo tưởng chung."
Hành lang trải dài có những vách chắn
y lùi bước và ngồi nhâm nhi giọt máu mình
khuấy động cho mọi thứ say sóng và nhảy múa
y làm trung tâm điểm của bản nhạc lỡ nhịp
gieo những nốt cuồng tín toát mùi thách thức ngạo mạn
y trôi sâu vào chiếc bóng của mình
nơi lâu ngày đã mọc cụm và trái còn non
"Nơi mà sự biến chuyển chỉ là một bề nổi của một điểm dừng. Vì là một mình và tự chuyển hướng sống cho cái Tôi riêng – nên chính việc làm đã đẩy y lê lết như kẻ bị đày đọa. Với ai đó đã đến và đã đi – bây giờ chỉ ở phía xa phán cho y những thuật ngữ dị thường: xem y như một kẻ cuồng loạn, đãng trí, vô tri… Cố cầm chiếc đèn pin soi rọi đường cụt. Y giãy giụa và lặng im."
Y tìm về vết nứt đời sống để lánh nạn
lách người chui vào đất
y tập đi bằng móng vuốt và hàm răng
y bắt đầu bấu víu và cào cấu hăng hái
để chuẩn bị cho một cuộc chiến mới
cuộc chiến với đồng loại
”Khi biết sự đãng trí của mình được nhiều người có trí thức thẩm định nhìn nhận và cố bóp chết. Y không chết. Duy chỉ có ánh đèn mờ nhận biết và làm chứng nhưng sự nghèo nàn trong nụ cười tự đắc của y về cái chết. Và y tự hài lòng với cái chết chính mình.”
Trong âm mưu trút hết những tương trở tương khắc
ở nơi chốn người và người chưa nhận diện được nhau
nhưng biết đối diện soi mói những ảo tưởng bóng hình nhau
y dự đám tang của những thứ không phải là mình
Đọc lời điếu phục sinh y lặng về
nơi chốn không còn gì quan trọng
không có thứ gì lên ngôi hay hóa thánh nữa
Nơi mọi thứ ngoài mình chỉ là phương tiện chịu trận và gục đầu phục tùng trong im lặng
nơi mỗi con đường chỉ là một con người
động hay tĩnh chỉ là một hình thức dán mác
cho đám đông thiển cận
Nếu không tự-bầu-chọn-lấy-mình
y sẽ không có lý do để hoạt tồn
Đội lên chiếc vương miện của kẻ cô lữ
riêng biệt không nguyên tắc không luật lệ
y gieo ẩn ngữ kỳ bí vào đời sống bất toàn
y chạm vào hư vô vô thượng tìm bản lai hữu-thể-vô-thượng
Rồi tự do mất thăng bằng.
Ở thời điểm mà màn đêm lên men
Đằng sau sự vụng về của chúng ta là sứ mệnh
của tình yêu
niềm tin và đam mê
thiêng liêng và nhục cảm
Em – thiên sứ đến nhen nhóm trong ta ngọn lửa đốt cháy niềm vô cảm
ở thời điểm mà màn đêm lên men
ta đắm chìm trong vòng tay ôm và đôi ngực căng tròn em
Hơi thở toát ra từ toàn thân cóng lạnh
– bởi cơn gió và sự nghi hoặc
ta chạm vào mùi hương của làn tóc
của da thịt em
định vị lại nhịp điệu của con tim yếu mềm đang đập loạn xạ trong lồng ngực
Chính ngay lúc ấy
chúng ta tìm được cái nguyên thủy của thú tính
và lạc dục đang ẩn tàng trong người
những tiếng kêu rên không rõ âm lời
khi ta mân mê – cái thân thể đang thèm muốn
óc não ta như tróc vỏ tước đi những khối lo/ những khối nặng
Khiến ta phải chịu đựng những gì đã, đang vụt qua và sắp đến – ta chạm vào nhau
nơi u tối của tâm hồn – là sự nhục dục
nơi tự do của lương tâm – là sự phản loạn
trong cơn say miên viễn – ta đạp lên sự tha hóa của đời sống thường nhật
Ôi! ta đang ở rất gần em
chỉ một bước nữa là đi xuyên qua người em
nhưng ta đã dừng ở đó rất lâu
nơi ta và em đang bão hòa cái linga và yoni của tồn sinh nhân thế
nơi ta và em đang say với trò chơi ái ân để không còn cảm thấy sự tồn tại của mình nữa
Nhưng đó cũng là nơi
mà nguồn đam mê có đó nhưng thoáng rất nhanh rồi ta trở về căn nhà
nơi ta hoài nghi những gì đã xảy ra
ta kiếm tìm những gì giống như thế trong nghĩa địa ký ức chỉ thấy em, người đàn bà đến lay ta tỉnh giấc lúc đêm khuya.
Lý tưởng sống
Khi đến lúc loài người cần khẳng định mình
tôi thấy những chiếc quan tài đang di chuyển
và điều này làm cho mọi thứ rung bật lên
ngay cả mặt đất cũng nứt tạo hố huyệt chung
đó là nơi dừng chân của mọi lý tưởng sống
có bia đá ghi tạc danh tánh, công trạng
Và cũng tại nơi đây
có cỏ mọc và những bông hoa trổ
có con đường đi cho những kẻ bao phen say tỉnh lê lết đôi chân tìm về
có những tiếng ồn có khả năng nhào nặn một con người nhưng khi đứng trước nó
nỗi sâu thẳm không chút gợn sóng
dù đời sống vẫn cuồng nhiệt
Tôi chồn chân cóp tích những làn hương
và thổi bùng vào đời sống những làn hơi thở thối rữa
triệu ong bướm đập cánh bay tạo giông bão
tôi bay lên cao
trôi thênh thang giữa khoảng không
mọi thứ bắt đầu làm tôi chới với
không thể chịu đựng thêm được nữa
tôi rơi rớt giữa những đống ngổn ngang mà nhân thế bày
tôi lăn lóc trong sự sống để tìm về hố thẳm
vì điều này mà từng ngày tôi học luôn cả cách sống lẫn cách chết
cũng không thể đi thêm và chịu đựng những thứ này thêm được nữa tôi vứt mọi thứ đi hết
lấy lại khoảng trống chỉ đủ chứa con người mình
như một ngục tù lý tưởng
tôi di chuyển vào bãi tha ma
nơi những linh hồn đang đày đọa mình bằng cách dùng hết sức lực để truy cầu lý tưởng
họ đập nát nhau để tạo tiếng vang
họ dẫm đạp lên nhau để sửa soạn cho bước đi mới
họ tung hô những u mê, vỗ tay trước trò bịp để rơi chìm vào cõi trầm tích
và đa số là họ đều té xuống vực sâu để còn nhận biết mình vực dậy từ thiếu thốn
Ở cuối con đường
họ giáp mặt rắc những đống tro tàn phủ đi khuôn mặt trong mớ hỗn tạp ngột ngạt ấy
họ dạy loài người bước đi bước nhảy và khoảng bay có người nổi cộm lên
có người chìm lặng hẳn có người sờ sờ
ra đó cuốn trong vòng xoáy bụi mờ
tôi tốn không ít thời gian để lau chùi những hạt bụi dính vào mắt để nhìn ngắm
điều gì đang diễn ra xung quanh mình
Ôi! họ chứng nhận nhau những mẫu mạ
chân-thiện-mỹ
và đứng chênh vênh ra đó
huênh hoang lý tưởng sống – trong ngục tù.
Sự đổi đời
Khi những con chuột cống chưa hình dung nổi ánh mắt đục ngầu tao đang dõi theo nó ở xó góc quanh co của rãnh cống thoát nước hôi thối sặc mùi rác rưởi kênh rạch đen ngòm Thị Nghè
Thì tao vẫn chưa hình dung ra sự đổi đời
Khi những đứa trẻ tật nguyền bẩm sinh ngồi nhà một mình trố nhìn trò chuyện với cún-mèo-con búp bê và bao đứa trẻ vô gia cư bụi đời lang thang trong từng hẻm phố mải mê với mối lo thường nhật chưa một lần mặc áo chỉn chu để bước chân vào cổng trường mà gắn mảnh đời mình vào tấm vé số-cốc hủ tiếu gõ-những chiếc nón ăn xin với đôi mắt rụt rè chai sạn
Thì tao vẫn chưa hình dung ra sự đổi đời
Khi những cô điếm cẩn thận trang điểm lại mình toát mùi thơm tho hấp dẫn mấp mé bên lề đường vẫy gọi mời khách đi qua rồi bận rộn chơi trò "Jerry & Tom" với lực lượng dân phòng công an với nhiệm vụ dẹp rác rưởi di động hay bí mật cam kết nộp thuế thắt cổ nhau chơi
Thì tao vẫn chưa hình dung ra sự đổi đời
Khi những kẻ cứng đầu do được đào tạo tốt về mặt hạnh kiểm và học tập thuộc lòng cố dãn dài cái cổ ra để mà bảo vệ những thứ ứ đọng thối nát của xã hội và làm trò hề ướp xác óc não của bao thế hệ để được im ru trên ngôi vị và phớt lờ mọi nan giải của đời sống
Thì tao vẫn chưa hình dung ra sự đổi đời
Khi những kẻ đần độn giả danh đấng tối cao hô hào đưa con tàu đất nước đi lên vì trục lợi riêng tư mà đã bắt tay âm thầm với những kẻ ngoại bang để hút máu nhân dân, để chia chác lợi tức
Thì tao vẫn chưa hình dung ra sự đổi đời
Khi những kẻ có đầu óc trong một hệ thống chỉ nhiễm duy nhất một chứng bệnh đang thi hành mệnh lệnh tìm cách chụp mũ bắt bớ những đầu óc lệch quỹ đạo đang mải mê chơi trò tìm kiếm thứ tự do dân chủ ở trên vỉa hè với nhà xuất bản tự lập-tự in-tự xuất không thông qua kiểm duyệt nộp thuế-nộp tô-nộp cả thời gian sống cho mấy tên chóp bu mặt to-mặt lớn-bụng phệ nào hết
Thì tao vẫn chưa hình dung ra sự đổi đời
Khi mà tao chẳng biết đến bao giờ khu đất này được giải toả để dựng cao ốc xoắn gãy xương dãn gân cốt dây thần kinh đám dân lững thững cầm cuốc rìu chặt đứt tay mình nhìn máu me đồng tộc chảy luênh loáng để tắm-để uống say khô ráo-để được một lần nhận ra mình là xác đã ướp hồi sinh chờ đợi những món tiền khổng lồ được khất đi khất lại hàng giờ hàng ngày hàng năm như trẻ sơ sinh khóc rống lên đòi bầu vú sữa mẹ
Thì tao vẫn chưa hình dung ra sự đổi đời
Khi hiện thực cũng gặp ác mộng tao cố thoát bằng cách dùng dằng để rồi nhắm lại đôi mắt chìm vào giấc ngủ vẫn gặp ác mộng
Vài lần giật mình thức – ngủ
tao thấy mình vẫn tỉnh bơ
À! đây là sự đổi đời.
Quên
Khi ngọn lửa bùng lên,
đời người chỉ là một chuyến du hoang
mẹ nói thế
ở mảnh đất được dệt lên bằng những huyền thoại
đàn bà lên men
đàn ông say
quên, quên hết
những bước đi còn in đậm dấu chân.
Quên! tôi run sợ vì điều đó
vì cuộc sống và những món quà
có lẽ tôi quên lời cảm tạ
bởi dục vọng và những tội lỗi
có lẽ tôi quên lời sám hối
quên luôn cả chính mình
khi ở nơi tôi không còn xúc cảm
không nhận biết chi về độ run của con tim
chỉ có lý trí cố vươn tay hái lượm một đời sống vô thường.
Để khỏi quên mình là ai
tôi, một thằng Chàm dở hơi
trước bia đá vô danh ở bụi rậm
đã quỳ lạy
rằng, đây là văn hoá
như một đàn bò
tôi gặm nhấm đồng cỏ cháy vàng ngọn
giữa cơn nắng và gió miền Trung.
T.N