(Rút từ facebook của Lưu Trọng Văn)
Nghĩ về những đứa trẻ đang run rẩy trong gió tuyết phương Bắc. Không áo quần.Trần trụi giữa bầy được gọi là người chứ không phải là… sói.
Người! Thấy gã thật vô tâm khi mới đó vài giờ còn hướng mắt, ngóng tai về một nơi ấm êm nhất của Hà Nội, nơi những chính khách nước nhà tụ hội chọn quần thần và… vua. Xin lỗi, ngàn lần gã xin lỗi những em bé xứ Bắc vời vợi bản làng ơi, các em không áo ấm che thân.
Bạn còn đang nghĩ gì nữa?
Hôm nay tròn ba năm Phạm Duy ông bạn già thân thiết của gã, người tình già của gã về với thế giới không phải chống bất cứ ai kể cả chống… gậy.
Gã lẩm bẩm khúc hát ấy của người ấy:
“Tôi yêu tiếng nước tôi, từ khi mới ra đời, người ơi!
Tiếng nước tôi bốn ngàn năm ròng rã buồn vui, khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi!”
21g.25.1.2016.