VĂN HỌC MIỀN NAM 54-75 (146): DU TỬ LÊ (4)

Thơ Du Tử Lê (1967-1972)

(tiếp theo)

 

Thơ Cho Một Người Họ Huỳnh (*)

 

tôi vẫn thế trở về đây đơn độc
một hồn sầu chấn ngự một non cao
một vai xiêu, một cổ xiết ân, cừu
một đầu nặng chất mang tình thảm thiết
người vẫn thế gánh đời tôi thua thiệt
mắt vẫn buồn như suốt dạo tôi đi
tóc đương xanh nhưng lòng đã bạc nhiều
chân bé nhỏ đi trong sầu bão lớn

tôi hư hỏng với nửa đời lêu lổng
nửa đời buồn như chiếc lá khuya bay
những buổi chiều ngồi đợi nắng ăn tay
người thơ dại biết đâu lòng tôi tức tưởi
người xa cách như chưa hề gần gụi
làm sao người hiểu được đớn đau tôi
những ước mơ là ngục tối đời đời
nhốt tham vọng không bao giờ đạt được

như con nước đã chọn đời xuôi ngược
người âm thầm trông đợi phút thăng hoa
như bóng cây nép khuất một hiên nhà
như sự thực không bao giờ thay đổi

tình muôn thuở nên suốt đời vẫn mới
môi đam mê nên vẫn nụ hôn đầu
ngực thanh tân nên hơi thở nhiệm màu
tôi phủ phục dưới chân người – yếu – đuối

tôi vẫn thế trở về đây thú tội
tội yêu người hơn cả lúc ra đi
và mai sau, tôi, nắm cỏ xanh rì
xin bia mộ ghi tên người – cứu – rỗi

người vẫn thế vì yêu nên đắp đỗi
những hụt hao, lở sút ở đời tôi
bên đắng cay nhục nhã ở lòng người
ai mai phục giùm tôi một hồn đắm đuối
ai cờ xí đi trong tình tôi vòi vọi
cho tôi về theo nhã nhạc đêm nay

(14-12-69)

———————————————————————————————————————–

(*) NP  Tịnh Hiếu soạn thành ca khúc.

 

 

Ngày Chúng Ta (*)

 

thức dậy em, thức dậy em
nắng rực rỡ đã vàng hanh cổng trước
nụ thương đau đã héo rụng đêm rồi
giấc mơ buồn đã theo gió ra khơi
mây dạm hỏi đã đầy trời kéo tới

thôi chảy nốt đi em dòng lệ tủi
thôi vai rung cố ấm áo anh đền
thôi môi non em thử nếm tình bền
riêng tai lạnh đã có đồ sính lễ
đừng xấu hổ với trăm ngàn mắt ngó
em cố cười như thể chỉ đôi ta
em cố vui như lúc trốn khỏi nhà

đến chỗ hẹn với nhau còn hồi hộp

ngày quang đãng ta thắp đời bạch lạp
máu linh thiêng đã chảy xuống chung dòng
thân trăm năm đã một phút tận cùng
tình chung kiếp đã nung hồn thành đá

từng bước một, em ơi, từng bước một
thềm đời anh chín bậc đá đi lên
em đã đứng trên đỉnh cao chót vót
của hồn – sầu – anh, mấy kiếp chưa tan
anh muốn hỏi một phút nào cúi xuống
tóc như mây em có phủ chân thềm
ngực xanh tươi có thở mát vai trần
những đêm lạnh sương rơi từng bậc đá
em có đủ bao dung cho những lầm lỡ cũ
những chân về không động lá hay cây
những trở về chỉ riêng một anh hay
em phong nhụy có thương người phiêu bạt

thức dậy em
họ hàng đà tới cửa
bạn bè ta đã rộn rã chung quanh
em thử nhìn xem có đủ người thân
em thử nhẩm tên những người vắng mặt
làm sao được cuộc vui nào chả khuyết
một hai người đã vĩnh viễn ra đi
một hai người đã ở lại bên kia
hay biến dạng cho cuộc vui trọn vẹn
em cao cả hãy vì anh thu vén
một chỗ ngồi cho kẻ vắng hôm nay
một chỗ buồn như nắng đậu trên tay
một chỗ khuất cho khỏi ai trông thấy

thức dậy em, hôm nay ngày mồng bốn
(phải tháng này trời sẽ có mưa ngâu)
phải mưa bay không dám ướt đôi đầu?
phải lệ mỏng kéo sầu qua lướt thướt?
em cứ tưởng như chiếc cầu ô thước?
đã bắt ngang cho hạnh phúc về gần
và đôi chân em chớ dại, ngập ngừng
hãy bước vội như sắp rồi tận thế

thức dậy em, một ngày đầu tháng bảy
ngày chung thân, ngày địa ngục, thiên đàng
ngày mở đời, ngày gọi kiếp lang thang
ngày vang vọng tiếng reo bầy con sẽ có

trước hai họ, anh sẽ vờ hiền hậu
em chớ cười khi thấy mặt anh nghiêm
em cứ vờ như hai đứa không quen
cứ đỏ mặt khi được đeo nhẫn cưới
anh nói nhỏ theo lòng anh (rất vội)
từ phút nào em đã nhốt đời anh
từ phút nào sông nước đã loanh quanh
tình đã chín trên bậc hồn đá lạnh

(4-7-70)

 

 

Phúc Âm Riêng Của Hai Người

 

1.
cây buồn lá đến rơi thôi
hồn dang cánh muộn thu đời nhá nhem
mối đùn đất đắng cay em
bù nhau chưa đủ lệ hoen ngày vàng
chung thân tôi – địa ngục nàng

ngậm trầm nuốt ngải mong chàng yên vui

2.
trời buồn thôi cũng mây luôn
bao năm tiếng động bức hồn hỏa thiêu
cây xê dịch với mắt chiều
theo chân bóng đổi cũng nhiều dung nhan
sầu lên ngút đỉnh đời nàng
áo em đã cởi – phủ chàng đắp đôi
thân trăm năm – môi đầu đời
(bầy chim cũng biết chuyện tôi yêu người)
sống cùng thác chẳng ngoai nguôi

nay vun hạt nhớ mai bồi cây thương

3.
sông buồn nước đến xuôi thôi
cành lay đêm động tả tơi cánh về
sáng người đỏ ngọn điên mê
chung đôi ngực thở xót kề môi soi
tình người chín kiếp chưa phai
trăm năm thân đá nghỉ, ngồi nỉ non
lòng hèn mọn ước mơ son
tay ai lụa nuột gối chăn đêm đầy
(sáo sang ngang sang cả bầy)
yêu nhau lệ vuốt mặt này chứa chan
muôn sau ai biết chuyện chàng?

mai kia ai nhỉ? nói nàng yêu tôi

4.
rừng buồn núi đến khôn vui
ngựa đi bước một thiếu đôi thuở nào
lên cao thạch động âm hao
xuống sâu nguồn đã dạt dào nghìn năm
một về lạnh chiếu rơi chăn
một về nhóm lửa bếp lầm tro, xưa

(19-2-69)

 

 

Chết Đuối

 

con vi trùng không tên
đục rỗng tôi tự đó
cơn sốt người bao năm
hôm nay còn vật vã
tháng năm tôi dựng ngược 
mắt mù cơn mưa say
trán khô vùng bão rớt
cát ngủ trong đầu già
vai nhô vùng rét buốt
trông chừng cánh chim qua

hồn dài con nước lớn
chia nghìn chân đi xa

có sự trở lại nào
không kèm theo mất mát
như tình tôi yêu người
kiếp sau còn chua xót

con vi trùng không tên
đục rỗng tôi từ đó
cơn sốt người bao năm
hôm nay còn vật vã

dĩ vãng tôi tấy sưng
trong tình em mưng mủ

lời ru nào níu được
lúc những cánh me xanh
bay mềm con lộ nhớ

tôi nhìn tôi nức nở
mà không hiểu vì đâu
giọt úa vàng cứ chảy
sao bàn tay xẻ năm
để lọt hoài ước vọng

tôi thường tự hỏi tôi
bao giờ mày mới chết
sống mãi để làm gì
khi cam đành thất chí

đời sống ta không thể hồi sinh
như cây cỏ mỗi năm còn có một mùa nẩy lộc
tôi không thể lột da
biến màu như rắn độc

cơn sốt người bao năm
hôm nay còn vật vã
đêm vuốt mãi mắt mình
sáng ngày ra vẫn mở

với những năm xa đó
em đã hiểu gì chưa
giữa tháng ngày chết đuối

mặt trống nào không kêu
khoé mi nào chả ướt

tôi chẳng thể muối mặt
chối, không hề yêu ai
như trước mặt mọi người
tôi nhận tôi khốn khổ

(5-69)

 

 

Khúc Cầu Hoàng

 

xin mắt mở tạnh trăm miền bão rớt
môi ô mai xin muối mặn lời vàng
tình đắm đuối khôn nguôi hồn thảng thốt
tay tham lam không thể đợi giờ mềm
người linh hiển trên đỉnh cùng gió cuốn
chân chim khuyên chưa bước xuống cuộc đời

cánh buồm nào đã khép kín hồn tôi
và đã thả trôi sông nghìn ước vọng

tôi đã lạc bên kia bờ sự sống
thân khô rang mong từng hạt mưa nhuần
xin hơi thở đèn hương tim thánh thiện
trăm năm xin son phấn một tên người
khi hạnh phúc không dung cùng khốn khó
ai sinh ra được chọn đúng đời mình

tôi lớn lên biết mỗi điều duy nhất
– sao khi không ta lại phải làm người

trời tối mau mưa ướt vội sông dài
năm tháng cũ sủi tăm cùng nỗi chết
xin tay ngọc gối êm tình thảm thiết
cây xin xanh đừng ngại lúc hanh vàng
trời xin cao cho đáy mắt em ngoan
gió xin nổi trong hồn tôi tơi tả
tóc xin chảy chia trăm dòng (rất lạ)

mỗi trôi đi dung một bước quay về
mỗi lênh đênh dung một ý não nề
mỗi quanh quẩn chứa chan nghìn thất lạc
xin khúc hát vọng âm từng cửa ngực
vỡ từng thân đá cổ, lệ xin tan
vỡ lời buồn ẩn khát một truy hoan
thắp tuyệt vọng sáng lên cùng chí quẫn
tôi cúi mặt ngó bóng mình lật xấp
trên đọan đường bấy nát đạn bom vui
có chăng nào phiêu lãng đã bao nơi
mà suốt cuộc nghe đời mình héo lụn

xin thân xác lõm in mười ngón nhọn
xin răng thơm cắn vỡ giọt – tôi – sầu 
xin mưa bay trên vạt áo nhiệm màu
cuốn tôi lại trong kén – người – hạnh – phúc
xin chân sa – trong tình tôi ngập lụt
đôi cánh vàng xin bỏ lại trên cao
miệng hoa cau xin kết nụ ngạt ngào
tay kim chỉ xin khâu tình rách rưới
giường êm ái – xin người ngoan giấc ngủ
ván cây này xẻ tự khối tình tôi
nệm drap này dệt bởi sợi tương lai
chăn mùng nữa chính lòng tôi chân thiết
cửa xin khép cho đêm đừng cay nghiệt
sáng xin hồng cho nắng ấm trưa mai
chiều xin vàng – lấy lá lót chân ai
bước ngượng nghịu trong mắt nhìn (thấy ghét)
môi rát bỏng bởi chưng tình cuống quýt
hồn tham lam nên ích kỷ khôn cùng
mộng sẽ mềm trên từng lá me sương
người sẽ khóc giữa không – ngờ – hạnh – phúc

cho tất cả – xin cho đừng luyến tiếc
tình không dung một cân nhắc bao giờ
phút giây nào người còn ý so đo
xin đừng đến để tình tôi khỏi tủi
(vì hạnh phúc không dung cùng khốn khó)
tôi lấy gì để sửa lễ cầu hôn
biết lấy gì để đổi được lòng tin
tôi chỉ có thủy chung làm vốn liếng

mắt xin mở tạnh nguôi nghìn thảm thiết
môi ô mai xin muối mặn hồn này
người linh hiển trên đỉnh cuồng gió cuốn
bước một lần xin bước xuống đời tôi

bước một lần như thần thánh bỏ ngôi
chung than củi với một người phẫn chí

(09-68)

 

 

Bài Cuối Năm

 

1.
cỏ đã mọc trên từng phần mộ mới
ngày đã xanh trên từng mái hiên vàng
ta đã sống những ngày kề nỗi chết
những ngày dài nhục nhã đã như sông
những ngày hồng cũng đã sẵn mây đen
những ngày nắng cũng đã đầy sương lạnh

tình như núi nên lòng không hổ thẹn
hồn như cây nên rụng lá u buồn
người qua đó, chân giày, xin bước chậm
để chim về kịp thở chút hương tan
để ta về kịp nhận vết thương non
sẽ gọi khẽ (để cho giun dế ngủ)

2.
lửa đã cháy, bùng thiêu xương thịt nát
mưa đã đi trên những ngọn tóc dài
sầu đã cuộn tròn trong từng hạt cát
chân đã dừng trong một nghĩa trang riêng
người chớ khóc than chi, đời đã thế
ta lâm chung ngay tự thuở trào lòng
môi đã chết ngay khi hồn đã nhận
thân đã buồn khi ngực đẫm hơi quen
tay cũng thế tình đã ăn từng ngón
máu khi không cũng xối xả chung dòng

3.
cò đã lẩy đạn đã ra khỏi súng
tên đã bay không thể cản giây chùng
những thân nấm không dung hồn ngạo mạn
tình như mây ta khỏa lấp mặt trời

dù một khắc một ngày hay một phút
dù một mai ta có phải qua đời
dù hôm nay dao chém đứt đôi người
ta vốn thế vẫn là ta ngất ngưởng
vẫn chân bước từng bước đi lún đất
vẫn hai vai thần thánh một tim nồng
vẫn trăm năm chếnh choáng một tình cuồng
vẫn mặt ngửa, đỡ nâng trời vòi vọi
ta có thể biến thân thành thú vật
nhưng bọ, dòi không thể hóa trang đi
phải kiên nhẫn, em, đợi giờ kết cục
bởi bây giờ ta mới khởi cuộc chơi

dù cỏ đã mọc trên phần mộ mới
và ngày xanh đã từng mái hiên vàng
và đớn đau nhục nhã đã hằng hằng
nhưng hạnh phúc sẽ tới giờ linh hiển

(11-70)

 

 

Sau Ba Mùa Tăm Tối

 

sầu như đá muôn năm còn ở đó
tình như hoa, đầu cúi xuống nghẹn ngào
ta như cỏ và hồn như sương lạnh
em hiểu gì? khi giọt lệ không rơi
em hiểu gì? một cánh nhạn lẻ loi
quay trở lại, một mình, miền giá rét

lòng đã hẹp nói chi trời bát ngát
óc như vung không thể úp mặt trời
ta ngu xuẩn như một con dế đá
nhưng lòng mềm như tóc mẹ, xưa, bay
nhưng hồn buồn như con bệnh trên tay
mẹ đã khóc như vỗ về ta ngủ

rồi khôn lớn tình ta như thác lũ
như cơn giông sập xuống một vuông đời
như mưa bay tầm tã một mặt người
roi quất ngược trên mình ta rướm máu

ta như cỏ nên nhận phần héo úa
người như sương nên ướp lạnh hồn buồn
tình đã được đặt trên bàn mổ xẻ
thì hiểu gì? em, tảng đá cô đơn
hiểu gì em? một cọng lá sâu ăn
hiểu sao được! cuộc đời – anh khinh bạc

ta như đá phẳng trơn lì ngạo mạn
và gót giày, em cứ bước chân lên
và tay dao, miệng rắn, với nọc hèn
thêm ai nữa? cứ búa rìu đục đẽo

hồn có vỡ vẫn là trăm mảnh đá
nát tan kia nào giúp được chi người
ta nguyên vẹn, một cõi trời, khinh miệt
vẫn riêng mình một khối lệ thương thân

ta từng khóc dưới chân tình chất ngất
ta quỳ hôn từng ngón nhỏ chân em
ta từng chết trong môi cười quỷ, thánh
ta từng điên trong một cánh tay ôm

nhưng cọng cỏ chỉ vương cùng nắng chói
nếu tối tăm, em, chớ bước lại gần
em tự hỏi một lần cho vỡ nghĩa
bởi vì đâu ta bỏ núi về rừng
bởi vì đâu ta nhục nhã tận cùng
ta đã giết đời ta không hối tiếc

sự sống chỉ thành hình sau nỗi chết
tình trăm năm chỉ khởi tự oan cừu
chỉ thương đau tim mới thở ngạt ngào
hạnh phúc chỉ sáng lên từ vực thẳm

sầu như đá, ta suốt đời thế đó
tình như hoa, em một kiếp nghiêng đầu
khi lệ chảy cũng không còn ý nghĩa
lương tâm nào còn níu được chân đi

hoa đã nở bên kia bờ tăm tối
bỗng đêm nay, ta ngó lại hồn mình

(12-70)

 

 

Lục Bát Sau Tám Năm Cho Người Về

 

người về mưa động trong cây
mừng tôi như thuở ngày gầy nắng xưa
người về chân bước trong thơ
tháng năm tận tuyệt đủ chưa oán cừu?
người về dựng lại hoang liêu
trong đôi mắt ấy đã nhiều mộ bia
(người từ thế giới bên kia?)
thấy tôi không? đã hồn khuya tượng què

người về, về cuối cơn mê
tôi trên chiếu ẩm nghe ê thịt buồn

(9-8-70)

 

 

Bài Chờ Nhắm Mắt

 

nằm khuya ngó xéo mưa dầm
hồn trăm dây cáp điện ngầm qua thân
đời ta chưa thể về gần
loanh quanh nỗi chết chờn vờn hơi quen
thù ghìm trong một dao điên
chém ngang vai mỏng xẻ nghiêng mặt buồn

nằm co ngó xuống muộn màng
dưới hiên mưa lũ ẩm vàng xác tôi
yêu người lời đã khô môi
sống không sum họp, thác thôi phải cùng

mai sau trên mỗi mộ phần
hình nhân thế mạng xin đừng thắp hương

(10-70)

 

 

Lúc Người Chết (*)

 

hãy mang đi hồn tôi
một hồn đầy bóng tối
một hồn đầy hương phai
một hồn đầy gió nổi

hãy mang đi hồn tôi
một hồn đầy mắt đỏ
mưa nối liền vai người
buồn nối liền thân tôi
tình nối liền nỗi chết

hãy mang đi hồn tôi
một hồn đầy bão rớt
một hồn đầy điên mê
một hồn đầy mộ địa

hãy mang đi hồn tôi
một hồn đầy môi người
một hồn đầy tóc rối
một hồn đầy máu tươi
một hồn đầy tay siết
một hồn đầy ngực thơm
chân đưa lời cáo biệt

hãy mang đi hồn tôi
một hồn đầy côn trùng
một hồn đầy tháp chuông
ngân nga lời báo tử

hãy mang đi hồn tôi
khi cuộc tình đã hết
còn lời nào cho vui
còn mắt nào không tủi

hãy mang đi hồn tôi
một hồn đầy trái rụng
đời đã đời chia đôi
tình đã tình khốn nhục

trước khi người phải chết
nhớ một lần đêm nay
mưa đắp mềm vai người
buồn đắp mềm thân tôi
quanh ta đời đã lụn

———————————————————————————————————

(*) Phạm Đình Chương soạn thành ca khúc.

 

 

Tội Lỗi Hân Hoan Mới,

 

 

hãy quấn quanh cổ anh
những sợi mềm tơ lụa
với hương trầm hai vai
tóc cay mùi khói thuốc

hãy nhỏ xuống ngực anh
những giọt lệ cuối cùng
trả buồn cho dĩ vãng
giữ lấy bình minh mai
ăn năn dành kiếp khác

hãy gác lên bụng anh
đôi chân em ngọc thạch
máu rì rào trong thân
trái tim nào vẫn đập

hãy gối lên tay anh
đầu em như trái bưởi
mỗi múi như một ngăn
cất anh từng mảnh nhỏ

hãy gửi trên môi anh
vô vàn tội lỗi mới
hạnh phúc không thể vơi
bởi chưa từng đầy ắp

tay sẽ mãi trong tay
bởi mắt nhìn đã chết
hãy đắp lên người anh
thịt da em ngào ngạt
ôi hương vị ái ân
ứ ngực anh hạnh phúc

hãy cám ơn tổ tông
mở đường cho ta thấy
tội lỗi muôn ngàn năm
không bao giờ xóa sạch

nếu Chúa khước từ ta
đành tự mình cứu rỗi

em một vai thiên đàng
anh một vai địa ngục
chân bước lùi tương lai
chân ra ngoài quá khứ

Thượng đế hãy quay đi
khi chúng tôi hạnh phúc

về với tội tổ tông
thấy tận cùng chân lý
em một đời như đêm
buông rèm che sự thật

 

 

Thập Tự (*)

 

buổi sáng trong cơn mơ
ta thấy mình cao cả
bàn tay nâng thánh kinh
mắt nhìn em xa lạ
đứng trên bục thiêng liêng
ta cao lời rao giảng…

hạnh phúc như bánh thánh
chỉ nên ăn một lần
ngày tơi như tóc thả
em gầy xanh cơn yêu
mây đẫm dầm cảm xúc
mưa giăng hàng đi qua

em hãy ráng tin ta
bằng vào lời dối trá
và vinh danh ju-đa
bởi chỉ y thánh thiện

một đời ta loanh quanh
với trùng trùng ảo ảnh
một đời ta khôn ngăn
được mắt em lệ chảy

buổi sáng trong cơn mơ
ta về từ địa ngục
với trái tim hàm oan
mắt hoắm sâu sự thật

không ai chết một lần
nên ta hoài sống lại
thập tự mang trên vai
đi tìm người chuộc Chúa

buổi sáng trong cơn mơ
ta thấy mình cứng lạnh
nhìn theo em bơ vơ
trôi cuối dòng tuyệt vọng

(03-10-71)

———————————————————————————————————————

(*) Hoàng Quốc Bảo soạn thành ca khúc.

 

 

Kẻ Lìa Ta Cuối Cùng

 

gọi ta ôi gọi ta
giọng nào không âm vọng 
chiều rình trên chóp cao
đêm duỗi mình dưới ngõ

gọi ta ôi gọi ta
cây thì thầm nhựa chảy
cỏ rét mướt ra đi
về cuối dòng tan tác

gọi ta ôi gọi ta
tình trăm năm chín đỏ
giọt lệ mềm như tơ
nhưng cách nào cắn vỡ?

gọi ta ôi gọi ta
máu đầm đìa xác lạ
chiếc bóng ngồi, chân co
phải trần gian thế đó?

gọi ta ôi gọi ta
lá linh hồn héo rụng
chết với nỗi oan khiên
tim kẻ nào vẫn nóng

gọi ta ôi gọi ta
vu vơ lời tuyệt vọng
kẻ lìa ta cuối cùng
là một ta, tơi tả

gọi ta ôi gọi ta
một bông hoa rất đỏ

(12-71)

 

 

Thiên Đàng Ta Muốn Bỏ

 

kẻ nào gọi tên ta
qua chín lần cửa ngục
phải em đang trở về
hay tiền thân ta đó

sống với đầu óc điên
ta quay cuồng dục vọng
đêm mơ thấy kẻ nào
đã cùng ta hoan lạc
ngày mở mắt trông lên
con chim nào mới chết
muốn hết mau đời còn
để kiếp sau đền tội
phải chính em khói sương
đã đọng thành nước mắt
nhỏ xuống bàn tay ta
nhoè đi đường chỉ sống
ôi ngày tháng dương gian
hiển nhiên hơn địa ngục

kẻ nào gọi tên ta
từ thiên đàng cao cả
phải em đang trở về
hay tiền thân ta đó

sống với nỗi kinh hoàng
chứa căng từng tiếng động
phải em là nước sông
cuốn đời ta ra biển
xác tan theo từng dòng
cuối cùng hồn thất lạc

ôi ngày tháng dương gian
thiên đàng ta muốn bỏ

(13-2-71)

 

 

Tình Sầu Du Tử Lê (*)

 

ta như sương mà người như hoa
dối gian nhàu nát nụ hôn đ̣ầu
tình đi từng bước trên lưng gió
gieo xuống đời nhau hạt thương đau

người một phương ta cũng một phương
phố cao ngày thấp nắng mưa trùng
mắt sâu ẩn nhốt trời giông tố
ta một hồn câm giông gió lên

người ở đây, ta cũng ở đây
lòng không như mặt, lòng lệ đầy
chân đi gió tạt, sầu ba hướng
tay vói một trời, trời mưa bay

người đã vì ta tan ước mơ
phấn son chưa ngát thịt da ngà
môi non đã lỡ tình đau đớn
mộng vữa theo trời hoa phượng xưa 

người chôn đời mà ta đắng cay
cây im lá ngọn, khói sương bày
chim treo mỏ cóng trơ xương mục
sống đã chẳng cùng chết sao hay?

người ở đâu, ôi người ở đâu?
cỏ xanh còn áp má đêm buồn
dế giun còn tiếc mùa ân ái
từng phiến trời mang bao vết thương

 

 

Ngục Đời (*)

 

tự mở cửa ngục đời
bước trở về hăm hở
dấu vết những cơn mơ
còn nõn xanh lụa cỏ

xuống theo tam cấp người
thấy sâu dần tuyệt vọng
cố hình dung hồn ta
một phồng vàng khói tụ
em nguệch ngoạc ngón sầu
hiện hình ai cổ quái

cố hình dung lòng ta
một thân cây rỗng mục
em gõ mãi làm gì
những lát rìu nghi hoặc
ta đã tả tơi rồi
với nửa đời giông gió
ta đã cháy đen rồi
với nửa đời củi nỏ

kẻ tật nguyền trong ta
mang hình thù thú vật
đội mãi lốt con người
đôi khi lòng cũng nản

chìm xuống đáy cơn say
thấy đời không ai tỉnh
cất tiếng hát ê a
dội vang lời kêu nghẹn

phải em, rồi như sương
tan theo ngày nắng vội
phải em, rồi như mây
chìm theo vùng bóng tối
phải em, rồi như mưa
chảy trôi ngoài hiên, mở
ta ngồi già, ghế xưa
mặc áo tơi, yên, ngủ

—————————————————————————————————————————————————

(*) Trần Duy Đức soạn thành ca khúc.

 

 

Về Từ Vô Vọng (*)

 

về tự một dòng sông
em nồng nàn như biển
gió cuốn muôn nghìn năm
lấp chôn tình vô vọng

về tự một mùa đông
em rầu rầu sương cỏ
hồn mưng mưng mây mù
mắt bơ phờ cõi nhớ

về tự một ngày mưa
em não nùng oan khổ
cây khẳng khiu đợi chờ
lá một đời héo úa

về tự một tình đau
môi ứ tràn máu mặn
ngực ngậm lời trăm năm

hồn đìu hiu rũ bóng.

(4-72)

—————————————————————————————————————————————————————

(*) Trần Đình Bình, Hoàng Song Nhi, Phạm Anh Dũng, NP Tịnh Hiếu…soạn thành ca khúc.

 

 

Khi Xa Du Và T. Ch.,

 

nhớ người gần gụi môi hôn
đắp chăn ngang ngực nghe buồn đôi chân
tay thừa thãi nhớ lưng ngoan
nhớ em hơi thở phà quanh cổ trần
nhớ hơi hướm, nhớ tình gần
nhớ cơn mơ lẻ những lần xót xa
nhớ trăm năm, nhớ mù lòa
nhớ em vóc ốm, bây giờ biệt tăm

 

 

Bướm, Chuột, Và Dế,

 

cúi hôn em, cúi hôn đời
mưa chan muối mặn cỏ ngùi tấc da
máu ngừng mạch ngóng nghe xa
những con sâu nhỏ bò qua giấc muồi
hiểu chi em, lạnh ta rồi
đêm trong đêm, quạnh hiu đời quạnh hiu

(24-7-72)

 

 

Ngực Trầm Hương Ấu Thơ,

 

năm năm rồi, thoáng chốc
thương người mái đầu xanh
lỡ cùng ta mơ mộng
rớm máu bàn chân không
dốc người dao xốc ngược
níu kéo đời long đong
tay thánh thần cũng mỏi

năm năm rồi, thoáng chốc
hồn buồn theo cây trông
máu đi về chốn khác
tình đau trong tim thầm
lá reo nghèo sân gió
mắt mù cơn mưa giông

năm năm rồi, thoáng chốc
thương người môi thanh tân
tóc nồng hương trẻ dại
ngực trầm hương ấu thơ
theo ta đời lỡ dở
ngậm tăm trong mộ sầu

năm năm rồi, thoáng chốc
thương người nhánh hoa non
nụ đời chưa kịp nở
mộng đầu đã héo hon
tình ta như biển rộng
có đủ ru hồn người
đến cuối đời khốn khổ?

trưa nay ta làm thơ
tạ lỗi người tri kỷ

trưa nay ta làm thơ
ước mơ đời sớm đổi

(8-72)

 

Comments are closed.