Pháp Hoan: Chùm thơ về ký ức và tình yêu

Cây thời gian

Một cái cây mọc lên
quả là những chiếc đồng hồ
khi gió ngừng thổi, lá ngừng lay
và trái thời gian
rụng xuống
lẫn vào sương mù trên mặt đất.

Những triết gia cúi mình
lặng im tìm kiếm.
Họ nghe ra hơi thở
của một con hươu
giấu mình trong sương sớm
và tiếng đàn chó săn
vọng về từ bên kia biên giới.

Trên ngọn đồi
nơi cây sồi đứng hát
thời gian lại bắt đầu
không phải bằng tiếng kim đồng hồ
mà bằng tiếng súng nổ.

1992

Như trái cây đỏ
tôi bám
vào tử cung của mẹ
tim tôi đập, máu tôi chảy
trên cành nhánh cây đời
tôi không ngừng
lớn lên mỗi ngày
đến khi tôi chín

                 và
                  tôi
                 rụng

vào thế giới con người

Ngọn đồi ký ức

Khi còn là đứa trẻ chăn bò
những hôm trời cuộn mây
trên ngọn đồi đầy gió
nhắm mắt lại và tôi thấy
bản thân mình đang bay.

Rồi lớn lên, tôi bước vào thế giới
với bao gánh nặng trên vai
ánh sáng của đời tôi mờ dần
và hồn tôi chìm xuống
như đá chìm trong nước.

Chiều nay trời nổi gió
tôi lại thấy những chú bò
đang âm thầm gặm cỏ
trên ngọn đồi của ký ức tuổi thơ.

Mẹ tôi kể

Mẹ kể trong vườn nhà tôi có một trái bom chưa nổ, vùi sâu dưới lớp đất đá đã mấy chục năm qua, không ai biết vị trí chính xác của nó. Với mẹ, theo giời gian trái bom đã trở thành một phần của khu vườn, một phần ký ức của mẹ.

Mẹ tôi kể
khi cỏ cây thôi xao động trong vườn
khi con chim ngủ yên trong tổ ấm.
Mẹ kể về những trái bom
dội lên những mái nhà
như táo mùa thu chín rụng.
Mẹ kể về những người lính
nằm chết trên cánh đồng
mạ non mọc ra từ cuống họng.
Mẹ kể về những dòng sông
về đất nước thời tuổi thơ của mẹ
nơi những ký ức vẫn âm thầm ngủ
như trái bom ngủ quên trong vườn
mỗi đêm nằm trên giường
tôi luôn nghe thấy tiếng đập của nó
sâu trong lòng đất đá
bốn mươi bảy năm qua
trong khu vườn những giấc mơ của mẹ

Gương

Trên tường nhà tôi có treo một chiếc gương
nó đã treo ở đó tự bao giờ
mỗi sớm mẹ soi gương vấn tóc
mỗi chiều bà soi gương đi lễ chùa.
Những khi không có ai ở nhà
gương phản chiếu lung linh vườn cũ.

Đêm- tiếng cú kêu trong gương
tôi trở mình mơ màng trong giấc ngủ
bóng một con chim bay ngang qua cửa sổ
mang tuổi thơ và những giấc mộng đi xa.
Ôm cả ký ức vào lòng gương bao la
khi tôi treo nó trong căn nhà mới

Những con mắt

Những con mắt trong cỏ
những con mắt hãi hùng
mắt người lính

Những con mắt trong tổ
những con mắt khiếp sợ
mắt chim đêm

Những con mắt đen huyền
những con mắt lấp ló
mắt trẻ nhỏ

Những con mắt trắng dã
những con mắt mù loà
mắt người mẹ

Những con mắt mở to
những con mắt màu tro
mắt người chết


Sau Khải Huyền

Xác cơn mưa rơi xuống lúc tảng sáng
tro bụi phủ trắng khắp mọi nơi
mặt trời là quả cầu bằng tuyết
mọc lên trên thế giới của tôi


Mi xanh

Sau chiến tranh
sẽ là một địa đàng
cho những người đã mất
nơi cây khô sẽ mọc xanh trở lại
qua mái ngói những ngôi nhà
nơi tiếng chim ca mỗi sớm mai
bên miệng hồ xanh thẫm
sẽ có một địa đàng
nơi cỏ xanh chen lấn
xương trắng những người lính
nơi máu ngủ ngon lành
trong miệng giếng tối đen
cùng những ký ức như bom
vùi sâu trong lòng đất
sẽ có một địa đàng
nơi những giọt nước mắt
không bao giờ rụng
giữa những hàng mi xanh


Những con cừu trên đồi ngày thứ bảy

Sau cơn mưa rào
hoa tử đinh hương đổ bóng
mặt trời tháng sáu làm tôi say
trên con kênh lá mục
chim sao hót.

Mắt chim mơ màng nhìn
tôi giấu bàn tay trong tán lá
mơ về ngày Chủ Nhật
được dựng lên từ mây
trong đại giáo đường mới tìm thấy.

Mưa lổ đổ bóng cây
lên giấc mơ trưa
của anh lính đào ngũ

Quê hương xanh mơ…


Rừng sớm

Rừng gọi tôi sớm nay
tôi cởi bỏ trang phục trên người
đi qua rừng lá thấp.

Lá xanh mắt mèo,
                 lá thơm trên tóc,
lá thơm trên môi,
                 thơm làn da thịt,
lá thơm trên cổ,
                  lá thơm dưới nách,
lá thơm trên vai,
                  thơm hàm răng sạch,
thơm đôi bờ mông,
                   lá thơm cổ họng.

Tôi ngã người trên cỏ trên rêu
mắt nhìn mặt trời qua kẽ lá
nuốt hạt sương rơi, nhựa tuôn xối xả.

Tôi làm tình cùng thiên nhiên.


Thế giới mới

Thuyền tôi trôi
trên mặt nước sáng như gương
thời gian khiến tôi lạc đường.

Em: cơn lốc đứng yên
căn nhà tôi nằm trong vùng tĩnh gió
nơi một người mù đang chơi phong cầm.

Ánh chớp làm tôi thức giấc
trên những bến bờ bọt trắng như bông…


Tôi cứ mơ về một chuyến đi thật xa

Tôi cứ mơ về một chuyến đi thật xa
cùng một vài người bạn
lái xe trên những cung đường ngập tràn ánh sáng
qua những con lộ rợp bóng ngày

Nơi đó tiếng sóng vỗ trên cây
và dòng sông xưa êm đềm trôi ra biển
nơi đó mùa hè như kéo dài miên viễn
và bọt sáng lên trên những bến bờ

Tôi cứ mơ về một chuyến đi thật xa
ra khỏi cuộc đời tôi đang sống
tránh xa con người, lánh xa công việc
chỉ riêng tôi và niềm hạnh phúc của tôi

Comments are closed.