BỐN MƯƠI NĂM THƠ VIỆT HẢI NGOẠI (12):

Vũ Hoàng Thư

 

clip_image002[4]

Tên thật: Võ Anh Tuấn.

Sinh năm 1949 tại Huế, lớn lên ở Nha Trang.

Năm mươi năm sau mới bắt đầu viết (rằng thưa có lúc đôi câu, lắm khi không nói từ đầu đã không). Và làm thơ lai rai (đùa chơi vài chữ dăm câu, về khơi lại mộng ban đầu vu vơ, chim kia hót giọng bâng quơ, cũng vì bóng nắng lửng lơ gọi mời).
Sĩ quan Hải quân Việt Nam Cộng Hòa trước 1975.
Hiện là kỹ sư điện tử tại Jet Propulsion Laboratory (JPL), Pasadena, California, Hoa Kỳ.

Tác phẩm đã xuất bản:
Bắt Nắng, tản mạn – Quê Mẹ, Paris 2009.

 

Vũ Hoàng Thư, theo lời anh kể lại như trên, chỉ mới bắt đầu viết những năm gần đây. Anh cũng ít công bố tác phẩm, nên nhiều người đọc thơ trong nước và hải ngoại chưa có dịp biết nhiều về anh.

Mặc dù có một quá khứ tham gia chiến tranh và những kinh nghiệm của người lưu vong, điểm đặc biệt trong thơ anh là dấu ấn của đời sống hiện tại. Đó là thứ cảm xúc hoài niệm được nén rất kỹ, khá sâu, chỉ để lại ánh sáng mờ tỏ của nó giữa các dòng thơ về một cuộc sống hãy còn sôi nổi. Mới viết, nhưng Vũ Hoàng Thư hoàn toàn làm chủ ngôn ngữ của mình trong giọng điệu trữ tình pha tự thuật. Trong khi vẫn làm thơ lục bát và có vần, điểm mạnh của anh hình như nghiêng về thơ tự do. Đó là một loại thơ tự do chừng mực, nhưng, nếu thành công, có khả năng gây xúc động bền lâu. Sự cân bằng giữa hình ảnh và ý tưởng trong thơ của anh phản ảnh những hiện thực song song, một bên là đời sống hôm nay của người viết, và một bên là đất nước nơi anh sinh ra, cả quá khứ lẫn hiện tại.

Chúng tôi hy vọng sẽ có nhiều độc giả yêu thích giọng thơ khá mới mẻ này.

Văn Việt trân trọng giới thiệu.


BÀI THÁNG 8

gửi H. thi sĩ hát ca với biệt ly

 

tháng 8 có những cuộc tình trôi trong nắng

sưởi ấm sương mù thông xanh

những đốt lá gãy rời cắm vào quá khứ

nhọn hoắt hoàng hôn

em gáy trắng nghẹn tiếng nấc

tóc bời quấn trọn lóng tay cong

tôi run rẩy níu giữ chiều

chầm chậm qua khung xào tiếng bước

nghe lịm điếng đời

chuyến xe đổ dốc

bỏ mặc hàng cây reo vi vút

lao chao vòng triền chạy đuổi

em bỏ thành phố

tôi vào rừng đếm lá rơi

 

 

tháng 8 đốt nhẵn vòng tay chết

người đàn ông vẽ từng vệt đỏ

sần sùi gam màu

nhỏ loang máu balcon

thân hình rũ xuống

trong một đêm trăng sao

như starry night cuồn cuộn trôn ốc

thiên thể bạch tuộc vờn giỡn lửa đen

mọc dài địa ngục

người dang tay thả tóc trải sân cù

sương chiều tím lan buồn dạ khúc

hồi chuông giáo đường đổ dội

réo khúc chiêu hồn

 

 

tháng 8 bơ vơ âm thanh

cung mithứ lạnh chạy về buồn thảm

trầm em đêm quán vắng

tôi bùng vỡ nhớ xưa

chào em hương đêm dậy ngây mùi huệ

trắng ngát ở ven đồi 

huyễn hoặc

 

 

tháng 8 ôm hai vòng khoen dính chùm

như mắc xích trói

những cặp tình nhân

hão huyền hứa hẹn khắng khít đêm

còn lại tôi và em

tháng 8 rịu rã thành hai chữ o

làm vòng khói tròn hư vô một mình

bay đậu vào tóc nhiễu đắng café

như những con số không to tướng

bám vành bánh xe lăn tròn theo dốc

cùng chuyến xe định mệnh

 

 

tháng 8 tôi hát bài ca cũ trễ tràng

chết vội trên cao nguyên

lúc vừa chớm bám cuộc đời

tôi vực dậy từng âm

lùa vào tóc người ngắn xinh con gái

khi thơ tôi xanh

bài hát mệnh yểu

vẫn chuyển mạch sầu la thứ về mi

đọng trong tôi

ngập ngừng

tiếng buồn tháng 8

 Tháng 8, 2011

 

 

LỤC BÁT

 

tôi – em

6 – 8

về chơi

nỗi vui lục đạo

nỗi khơi bát đầy

6 là em

má hây hây

8 niềm chan chứa nằm ngây

em chờ

lục xanh

em vẽ cõi thơ

bát ngát tình nụ

tôi ngờ ngợ tôi

6 vành ngẫu nhĩ em ngồi

8 cơn nghi hoặc lậm bồi ngũ cung

lục về thân thiết nghi dung

bát thương em ở chung cùng tôi em

 

ĐÊM CUỐI Ở NHATRANG

 

đêm cuối ở nhatrang

vinpearl – viên ngọc trai việt nam

lóng lánh bằng đèn điện xa khơi hải đảo

tôi rữa vã mồ hôi

em gầy xanh trong từng hơi thở

căn nhà số ba mươi tám

tăm tích mơ hồ giữa cao ốc

như xoáy vòng lỗ hổng ký ức

tôi thấp lõm hụt hơi

 

 

đêm cuối ở nhatrang

biển vọng giữa tiếng nhạc từ quán sailing club trên đường duy tân

không, đường trần phú, anh xe thồ đính chính

tên ông tổng bí thư đầu tiên đảng cộng sản đông dương

tên ông nằm trong mọi thành phố việt nam

ông đã hất cẳng duy tân

ông vua chống pháp bị đày qua đảo la réunion

ông vua phải đi chỗ khác chơi

dù chống thực dân nhưng không thuộc giai cấp vô sản

 

 

đêm cuối ở nhatrang

em bé tật nguyền mời nài

hai ngàn đồng lon đậu phụng luộc

chú ơi… mua giùm…

tôi sẽ làm gì với hai ngàn đồng bạc việt

người ta vừa bố ráp hơn 500 khách xài thuốc lắc

trăm vạn đô la mỹ đốt đêm thâu

tại quán nhảy nằm sát bộ công an hà nội

đêm ma túy ngần lên ngàn gân máu mắt

trong thiên đường đỏ

này bé, em sẽ làm gì với hai ngàn đồng bạc việt ?

 

 

đêm cuối ở nhatrang

đèn xóm cồn không còn heo hắt

hãy kéo sập khu ghetto

xã hội chủ nghĩa tiến lên bằng những biệt thự đại gia

lầu ông yersin yên ngủ ngàn đời dưới lòng cao tốc

nối nhatrang và đồng đế

 

 

đêm cuối ở nhatrang

dây cáp treo chém xéo tầm nhìn

kinh tế tư bản có định hướng

vạch đường bằng mắt cáo cầu ngang

những bước khập khiễng sánh vai tài phiệt

cắm dùi sắt vào lòng vịnh

biển khơi mang thương tích

râm ran một niềm đau từ ngực

 

 

đêm cuối ở nhatrang

hàng phi lao còn sót lại

vi vút gào ký ức

gởi lại em một mùa xanh

khi tóc cùng màu như liễu

tôi sẽ đi như 32 năm trước

tôi sẽ đi vội vã

          như một lần

có thật đã 32 năm ?

 

Tháng 6, 2007

(trên đường Duy Tân xưa)

 

 

NHÌN GƯƠNG

 

tôi nhìn gương

em dường như

thật không ?

còn lại những mù mờ tôi

loài sâu

ngủ kỹ chân đồi

thoáng hương xuân thảo bật ngồi trông mây

thật không ?

mật ngữ hôm nay

vẽ tôi nét dáng đậm ngây phong kiều

À…

em vấn tóc lườm chiều

lộng trong phiến gió khêu liều lĩnh tôi

À…

thì ra nước với nôi

cùng son hồng nhụy với môi vẽ vời

mồ hôi trộm

rịn hương hơi

kéo về đầm ấm

khăn lơi khéo chùng

điệu mời mọc em ung dung

bỗng dưng

hút bóng mông lung nhạt hình

thật không?

em lả lơi tình

À…

tôi cười

chỉ một mình quanh đây…

 

 

NGHE TỪ CHĂN KHÔNG

 

góc chăn không

đọng chân không

chỗ em để lại

nỗi mông mênh chiều

giữa quạnh hiu

đượm yêu kiều

trong xa vắng

gọi ít nhiều thiết thân

 

lõm chăn không

vết chân trần

bước chia thường hiện

những lần trùng tao

rạng đông

sương ghé buổi chào

lặng em thủy tích

giọt đào ngấn trong

 

cuộn chăn không

nếp gấp bòng

nhú đồi mộng mị

khơi hồng lưu ly

từ trong nhau

có đôi khi

hợp tan bóng lạ

tay ghì hư không

 

xếp chăn không

rủ đèo bồng

tới lưng đèo

thả mối bồng chân mây

thuở yêu em

ở chốn nầy

như cơn gió

với cuộc vầy nhân gian

 

 

NEW YORK BUỔI MÙ

ly khai vị óng màu hổ phách
ngọt lịm mật phù tang
tôi nhìn em vàng
trong quán chiều tribeca nắng tạt
tóc vắt môi hờn marilyn monroe ngực trễ 
ngồn ngộn bạch kim
tay với nhón đường cong gáy
mọi thi sĩ sẽ làm thơ suốt đời vì em
thả theo dòng hudson
trong những ngày có mây bay
sơn thù du nở trắng công viên

new york chiều gió rớt
em đứng đó
dội bóng nền ellis island
nơi những khát khao tự do tìm chân đậu
đầu thế kỷ trước
tôi nhớ lều chăn guam mù mờ ốc đảo
orote point ngày dài hàng, đêm thao thức rỗng
triệu người bầu phiếu bằng đôi chân – bỏ nước
ellis bây giờ nằm không
thế kỷ này mắt cáo guantánamo
nơi khủng bố là tấm thông hành
về thiên đường vui vầy trinh nữ

tôi trôi ngày new york
vênh váo chiếc búng tay
giọng trầm frank sinatra xưa lắc :
“new york, new york…
i want to wake up in a city,
that doesn’t sleep…”

ừ không ai đi ngủ
trong đèn choáng times square
giao lộ thời đại cùng với bế tắc lưu thông
sống chung hòa hỉ
nơi thời gian được đếm bước mỗi giao thừa.. 2.. 1.. 0
uyên nguyên khởi tự số không
ếch nghênh – nước lặng – basho về ao cũ

tháng năm new york có buổi mù
bồ câu rập cù rù dưới mái
thức tôi sáng
cà phê phin pasteur quán không tên
vội chi những grande mọi góc đường starbucks
gọi sàigòn lê thánh tôn, nguyễn huệ, tự do
tên còn, tên mất – tự do đã mất
ở đây tên đường bằng số
an bài như số an sinh xã hội
người và đường – những con số

tháng năm new york có buổi mù
[tháng năm chân mát bờ ao
tóc người sũng nước, cơn rào trong tôi]
tiên đoán thời tiết mưa ngày mai
tôi đợi chờ trong cơn khát
những đám mây – để làm thơ tặng em
và một cơn mưa – để vuốt tóc người

N.Y., Tháng 5, 2009

 

 

 

ÁO HUẾ

 

 

huế xanh

chín đỏ

chùm nâu

xám hong hương khói

tình ngâu gọi mùa

trắng đen thành nội

o thưa

quỳ chân phương bối

sen từ tâm bay

vàng soi

nhũ thắm chồi này

mạ non ân sủng

mộng ngày áo hoa

mưa lơi vườn cũ

khuôn ngà

áo chiều tôn nữ

tím pha cõi về

 

ngõ tôi

ráng đọng triều yên

khép chiều sông lặng

cánh diều nhẹ bông

vạt thưa

tình nhú khuê bồng

chẻ môi hương nguyện

ngây nồng tóc tơ

vải em

thơm quyện trăng chờ

quấn tôi tình ở

nguyệt ngời đêm thanh 

có em

khăn áo hoàng thành

ở tôi

xuân lượng

yên lành vô chung

 

BƯỚC CHÂN

chân về trong ý niệm ngừng

giữa đêm hoa nở nụ bừng bừng khai

chân tôi

có dạo bước qua

ở em

bày cuộc

mặn mà trăm năm

và chân

nhớ chốn xa xăm

ở nơi

hạt bụi

chung nằm

hư không

chân em

biển sớm mai nồng

triều lên

vẽ vội

tô hồng dấu trinh

và trong ngẫu nhĩ

vô tình

ở tôi

ngấn tích

một

hình

bóng

không…

 

 

 

NGÀY EM TỰA CỬA – TÔI NGỜ

  

Ngày em tựa cửa sương pha

Trắng đòng vai nếp trầm ca tự tình

Điệu tôi tứ tán bình minh

Mênh mông vết nhớ tự hình dung ra

 

Ngày em tựa cửa có là

Bóng soi lộng cánh thiên nga sải đầm

Về đôi ngời kín phúc âm

Ở riêng rẽ bước phiến cầm khúc hư

 

Ngày em tựa cửa thốt thưa

Hồng bông nhũ thắm thượng thừa sủng ân

Ngẫu nhiên trận gió phù vân

Vô thường hê hả đoạn phần lời thơ

 

Ngày em tựa cửa tôi ngờ

Trăm con chữ lật bấu tờ kinh bay

Huyền âm lau sậy bến này

Vi lô hong gió tiễn ngày hồ nghi

 

Ngày em tựa cửa xuân thì

Tôi qua vô ý tư nghì bỏ quên

Ngày em tựa cửa thuyền quyên

Vô tình ngôn ngữ lặng yên tôi về

 

 

 

CHỜ MƯA


chờ nhau
mưa gội ngửa lòng
giọt rơi lũng khép
giọt vòng ngực nâng             
vực tôi
mộng chín đã gần
mưa trần truồng
dội
những cần thiết em

 

 

CỬA


cửa kia đóng lại cõi ngoài
từ trong dấu tím da hoài thịt da

người trăm năm mộng sa đà
tôi soi dấu mực tịch tà cửa không

 

 

TA LÀ AI

 

Ta là ai ?

nắng, mây, môi, gió…

tuế nguyệt phôi pha

gọi tháng ngày

nắng,

đậu tóc thơm người buổi nọ

mây,

chồn chân dừng hải đảo buồn

môi,

mấp máy lời thơ vụng dại

gió,

cùng ta ghé má môi ai

 

Ta là ai ?

đất, nước, gió, lửa…

một ngày

về cát bụi xa xưa

đất,

tìm lại mầm em cổ tích

nước,

ôm em lưu lượng hằng hà

gió,

lùa gáy em tròn ngọc bích

lửa,

ấm tình em và chút ta

 

 

 

BUỔI SÁNG ĐỌC EMAIL

 

buổi sáng

mail tới lai rai

lửng lơ chốn ảo

hai bài ngẫu nhiên

một thơ tình, một bài thiền

nhặt tinh mơ sớm

gợi phiền lụy xa

gọi bình minh

lạc dương tà

lượm thanh tân giữa xương hoa nhọc nhằn

mở cánh sen

nhớ thường hằng

nghe sương rụng nỗi khăng khăng vô thường

tự nhiên thôi

ở cuối đường

hoa cười mở nụ

mười phương nguyệt rằm

 

Comments are closed.