Thơ Phan Thanh Bình

BÊN TRONG THÀNH PHỐ

Những dịu dàng đang chực hòa tan
màu xỉn vàng đêm qua
loang loáng ở trạm xăng
ở nhà chờ xe bus

những đứa trẻ xổ số kiến thiết
những người đàn bà xổ số kiến thiết
những tôi trong căn nhà đệm khí

những không phải tôi còn sõng xoài mê ngủ

có thể nào bay bằng đôi cánh phòng ngự
gấp phẳng phiu
càng gấp vào càng nhỏ

tiếng xe cứu thương thúc còi đánh thẳng vào lồng ngực
tôi cấp cứu ý tưởng chưa thể viết ra, chẳng thể nào diễn dịch
sự đơn điệu khi em không ở đây
đã cắt bớt của tôi một buồng phổi

chiếc xe tang chầm chậm rời nhà đại thể
lặng lặng tới nhà thờ hoặc chạy thẳng tới nơi chôn cất
sự chết nguệch ngoạc như sự sống
loài chim chẳng bao giờ có ý thức thẳng hàng

tôi sẽ không chứng minh được tôi nếu em không cần đến

không có vụ cháy nào sáng nay
vô hồn trụ nước cứu hỏa
bất chợt tôi linh cảm điều gì …

quảng trường không cùng lúc đủ chỗ cho tất cả mọi người
trong sự reo hò biến hình của đám đông
vẫn nghe được tiếng thút thít
yếu dần và tắt lịm từ ngôi nhà tuềnh toàng cuối hẻm cụt

ván cờ đã mất tướng sĩ tượng xe pháo mã
chỉ còn hàng triệu quân tốt
con nào cũng muốn sang sông thật nhanh
trở về thật nhanh

tôi tạm làm một con tốt nghĩ.

Anh không được phép buồn, anh không được phép vui
bởi khuôn mặt anh đang làm người đại diện
(chẳng biết đại diện cho ai)

bây giờ, anh đang nhớ em
cái nắm tay đi từ chiều đến tối trong thị trấn nhỏ
những con đường mang tên danh nhân
họ đã sống như một triết lý
như lời giải thích rõ ràng cho chúng ta về một loại cây rừng

anh là loài dây leo
em là loài thảo mộc
muông thú tìm anh làm thức ăn, tìm em làm vị thuốc
cái chết sẽ chẳng bao giờ hoang lạnh

giữa hỗn độn ngôi
giữa hỗn độn từ
hạnh phúc của những người đang yêu là thẩm
quyền được giải thích về nhau.
2017

TRỞ VỀ NHÀ

Phải có một dòng sông luôn chảy từ ngân hà này sang ngân hà khác
không có cội nguồn khởi sinh
không có can cớ để kết thúc   
chỉ có những điểm dừng   

Đất nước tôi
nhiều lắm    
những điểm dừng
đêm nở trắng cánh đồng suy tưởng
vẫn vết thương trên ngực người con gái   
bởi em sinh ra từ chấn động tâm hồn.                       

Vì chiếc lá thôi phai
nên tôi không tìm ra được bằng chứng mùa thu xác thực
giọt sương rơi đụng ký ức vỡ tan tành
đêm trở giấc người lính về gọi mẹ
anh ở phía bên nào   
tôi chưa rõ tên anh                               

Mặt trời mọc trong đầu kẻ khởi tạo chiến tranh
thì đêm tối là tặng phần cho Đất nước   
những hạt bần rụng ra từ năm trước
kễn lên tìm chút gió xa hương.                           

Vì buổi ban trưa rực rỡ nắng vàng
nên tôi không tìm ra được dòng suối mẹ
gột rửa vết thương, tắm mình cho khỏa
tôi vẫn thích một mình nói khác
lời nói của chân tay
kẻ xu thời đếm chẵn

chỉ một cơn mưa 
thành phố chiều nay chỗ nào cũng ngập
nước không thể ngấm thêm vào lòng đất
[lòng đất đã đầy những vết thương]

Liệu cơn gió sẽ thổi lên phân chất
cát đá tung bay, canh bài gỡ gạc
rồi vết thương tự xé toang chỗ rách?
– Cho tôi xin mua lại Đất nước mình.

Thưa Hoàng Cầm! Khi Người về bên kia
sông Đuống một dòng mấy đời nước ở
chiều hoàng lan trở gọi bao hoang nhớ
hương lúa có bội phù sa!

Tôi về hồ Tây ngắm chiếc cốc thủy tinh       
nhắp một chút em ngọt ngào châu thổ
hạt gạo đồng Đông, mâm xôi ngày giỗ
bát chè xanh uống chầm chậm xứ Đoài

có một dòng sông luôn chảy từ ngân hà này sang ngân hà khác
để tất cả chúng ta
lương thiện trở về nhà.
2016

Comments are closed.