Thơ Phương Uy

LỜI TRUY ĐIỆU MỚI

Rồi những ngày im lặng sẽ đến nhiều hơn

lũ lượt từng trận bặt âm mang hình chấm hỏi

em khuất sau nỗi lãng quên đã cũ kỹ của tôi

trận mưa không thể mang nhiều ý nghĩa hơn cho sự bưng bít lừa dối

rồi cũng sẽ có ngày mọi đám mây mang màu bóng tối

nhập siêu vào những trăm năm

sẽ là những ngữ ngôn mang dáng dấp niên kỷ mới

lần buồn này sẽ đến ướp sặc sụa những dung nhan ngộ độc vì những tráo trở

mỗi tháng năm đã trôi qua trong sự nhồi nhét di căn

chứng kiến các non dại bị nghe lời loạn ngôn quá nhiều

dừng lại và đừng ngợi ca bằng bài diễn văn không phải sự thật

ngày trôi trong miên viễn lọc lừa

sẽ không còn nhiều thời gian để ghi dấu cho buổi ra đi này

sự bung nở của khứu giác, sự trương phình của con mắt, đánh hơi và dòm ngó

sẽ xóa tan và chặn đứng cơn háo hức mùa xuân cũ vừa đến, sẽ triệt sản những đam mê của màu hoa cũ

chúng ta còn gì trên những bàn tay?

khi buổi hôn mê cuối cùng đã trôi qua trong phản bội của thời gian

khi những lừa dối bưng bít đánh tráo đã phơi sáng trên tấm toan trắng phủ rây rây tràn vị máu

hy lễ đãi bôi cho một giao ước của quỷ dữ và quỷ dữ

sự phản bội mang màu bầm đen của miếng tiết khô

huyết tích giao chỉ khằn sâu trên họng đá của con sphinx canh cửa địa ngục

một câu hỏi cho kỷ nguyên phân rã cuối cùng

chúng ta có nên im lặng quá lâu

cho một sự sợ hãi?

P.U 01.07.18

ĐÊM. LỒNG ĐÈN BAY CAO.

Đêm xách đèn lồng đom đóm bờ bụi

Tôi vấp chân ngược tuổi lồng đèn chắn lối

Cớ gì mò mẫm đêm thâu

Người bắt một trăm mười ba đom đóm

Tôi mười ba năm ngong ngóng chờ

Tuổi trẻ không thể dừng bánh xe đợi

những tuổi trẻ ngày mưa xối

Những lồng đèn bước về phía bóng tối

mang theo nến sáng chập chùng

đôi mắt tuổi thơ không nhìn về phía lặng câm

những ngày không ánh nắng

Người bỏ hành trang ở lại

đêm chập chờn bong bóng bí ngô

xe ngựa gỗ gập ghềnh cố thổ

hơi lạnh quấn mền cho giấc chiêm bao

tháng Chín, đừng ai gọi tên ai lần nữa.

KINH NGUYỆN THÁNG MƯỜI MỘT

Tháng mười một

Cơn mất ngủ sẽ xuyên qua những tròng mắt mệt mỏi

gục đầu không phải là cúi đầu

bên kia những đôi mắt đang thức cùng mặt đường loang loáng máu của trận mưa đêm

tán long não ẩm ướt mùi của dịch lỏng

chảy tràn vị giác

một đôi kính nằm lại bên vệ đường

“chúng ta cùng thức qua đêm này”

chúng ta đã đi qua bao nhiêu bội số bụi mù

những tán cây khóc bằng mắt lá

thanh xuân ghi lại trên thân những vòng gỗ

rằng máu sẽ nhỏ từ thân cây như đã từng nhỏ ra bên cạnh sườn

những người khổng lồ đánh nhau với quái vật

còn chúng ta sẽ nguyện cầu điều gì?

ở một cánh cửa không ai bước qua

rằng gõ thì sẽ mở

ở những ngọn nến sẽ sáng xuyên đêm

rì rầm lời kinh nguyền

“nay là chúng tôi, mai anh chị”

ở một nơi chốn của sự lặng im hãi sợ

chúng ta chờ Đấng Cứu Chuộc của mình

trong tuyệt vọng

bên kia thinh lặng

người nói với người: “nay là chúng tôi…”

MƯA Ở NGHĨA TRANG

Chiều ở nghĩa trang

giọt tâm linh hoang vắng

nơi dâng đàn hương

lạnh lẽo màu bia mộ

bao lâu thì tàn?

gió thổi qua đồi

nhập nhằng nắng quái

nhập nhằng mưa rây

hạt ướt người vừa đi vào dưới mộ

là mưa trên đồi

hay mưa trên mắt

có hạt sương vừa rơi

trên vùng tóc già loang nắng

có bàn chân vừa lơi

đồi Thập giá chừ lạnh lắm.

thôi người về đi

mưa rồi cũng tạnh

Comments are closed.