Thơ tình Ngô Nguyên Dũng

từ chối

clip_image002[8]

đêm quyết liệt từ chối nụ hôn
của ngày
tôi rơi theo chiều dài
từ tháng giêng sang tháng sáu
sâu mùa hạ tìm một nơi nương náu
từ chối hoá thân làm bướm
tôi nhuộm vàng con suối sau nhà
đánh lừa mùa thu từ lâu ngủ quên trong ngăn kéo
tôi cất những tờ thư
cả dòng chữ sau cùng    
của em
từ chối tình yêu tôi

(05. 2003)

vết xăm

clip_image002[6]

tôi hỏi em – hình xăm dưới đáy lưng
hoa văn mấy nét như phạn ngữ
em không đáp – úp tay tôi lên ngực trái
bình minh âm thầm chở vết thương

điều gì lâu lắm – không nhớ hết
những đường mưa nắng dấu chân qua
đôi khi cảm xúc chợt đẫm mệt
bờ bãi trần gian ngun ngút xa

ngày mỏi vai khuân năm tháng vận
mây dan díu tựa buổi sơ khai
em từ đâu – tôi về đâu – hoang vu tưởng
sóng nước trào – tâm tư cạn – khoảnh khắc vây

có khi thầm kín lòng tay giữ
chỗ tận cùng không tên gọi – ngôn ngữ đau
dọc ngang từng đoạn mờ biên xứ
vực thẳm chùn chân đêm nhói sâu

mở ra chợt thấy vầng luân lạc
bỗng nhiên nghe buốt nỗi giang hồ
vũ trụ tan hoang đầu ngọn tóc
bạc lìa một sợi trói âm u

em kể tôi nghe vết xước hình phạn ngữ
từng mũi xâm là một cách chia
tưởng như hình bóng – hình với bóng
nguyệt thực cho nhau lạnh mỗi khuya

(03. 2004. Bản sửa: 09. 2018)


nhân vật

clip_image002[4]

1.
ngón tay cô nóng như đầu điếu thuốc cháy dở
giữa hai đùi anh
cô ngạc nhiên thấy tiếng nấc anh nhỏ lệ
của mùa đông năm trước
điều gì lạc điệu giữa hai người
trần trụi khi cô xẻ lát bánh mì
chấm mồ hôi anh đưa lên môi
ngần ngừ giữa nụ hôn không hạnh phúc
anh tự thú cùng cô
sau đó
về cái chết những nhân vật tiểu thuyết
và khuyên cô hãy tiếp tục mơ mộng
như những lần cô xoè lửa cảm xúc anh
có màu xanh mùa xuân bên ngực trái
trong lòng tay nở đoá
hứng
cả niềm tuyệt vọng những đêm trằn trọc
ra hiên nghe sói khản tiếng bên kia đồi
vọng trăng
hoang mang lời tỏ tình đầu tiên
cùng tấm gương soi.

2.
khi tay cô nóng như đầu điếu thuốc cháy dở
mân mê gò ngực mười lăm
chờ tháng tư anh trở lại
thì thầm đọc bản thảo chưa hoàn tất
viết bằng rung bật của ngòi bút
dẫu chỉ là thứ tình yêu lãnh đạm
của lồng ngực không hề có màu xanh.

(03. 2004. Bản sửa: 09 2018)


bỗng dưng tôi không còn mơ mộng

image
từ khi nào
những giấc ngủ tôi phẳng lì – vô sắc?
tôi không nhớ rõ – chỉ biết
bấy lâu nay tôi không còn chiêm bao
đêm trần truồng hoá thân
và trắng xoá ý thức.

nhiều khi tỉnh giấc – đối diện gương ký ức
nhạt nhoà thuốc rửa thời trẻ thơ – tôi
vỗ về tiềm thức già nua
bặt tăm những hình bóng – từ thủa
Sài gòn qua đời
từ lâu rồi
không còn những cơn mưa.

nhật ký mộng tôi – dần thưa 
những ghi chú – bao giờ?
nhiều khuya trằn trọc tôi khơi lại
tro ấm những tờ thư cũ 
chợt thấy ra
tôi không còn bận tâm
ý nghĩa giữa những dòng chữ – và
khuôn mặt những tình nhân – bôi sạch
những ánh mắt – những khoé môi
những thịt da
những sắc dục
thuở nào.

kể từ lúc – bỗng dưng giấc ngủ tôi hư hao
không còn mộng mị – tôi cũng thôi
thắc mắc về lý lẽ những giấc mơ
và chân lý của đời sống.

tâm tư tôi – sạch – trống
những suy tư – những rối rắm – và tôi
hiểu ra chuyện sinh tử – đôi khi
chỉ là mùa màng những ngẫu nhiên
tôi không còn mơ mộng
bình thản chấp nhận – khi nhận được tin báo
về cái chết những cơn mưa
của thành phố sinh quán.

giấc ngủ tôi – từ đó – trắng khăn tang.

(09. 2018)

Comments are closed.