Mười hai khúc thơ của Lê Vĩnh Tài (*)

(Rút từ facebook của Lê Vĩnh Tài)

 

1.
Khi em bé mười lăm tuổi ra tòa
lời cuối của em là xin về đi học tiếp
bạn biết rằng công lý
không thơ mộng như bài thơ

công lý
nghĩa là bạn phải trả tiền
cho tội lỗi
trôi
sông…

2.
Công lý là một phụ nữ mù thích cầm thanh kiếm
như gã đàn ông thích cầm hoa trong ngày Valentine

nên sau đó bạn thấy quá nhiều hoa hồng trong bãi rác

đôi khi đó là cách duy nhất
để bạn có thể cười
và nói lời
tạm biệt với tự do…

3.
Sự thay đổi của công lý
là khi nhà nước không chiến đấu với những kẻ cầm súng
họ chỉ chiến đấu với những bông hoa

4.
Công lý là bài hát không quên
những người bị đất nước bỏ rơi
đã chết trên biển cả, hay trong trại cải tạo

bài hát cho đứa trẻ được tiếp tục sống sau khi tiêm vaccine
tiếp tục đi học sau khi mất nhà

công lý không phải những gì chúng ta có thể che giấu
vì công lý không do dự
và cái ác không có nơi nào để chạy
không còn nơi để trốn…

5.
Tôi nhìn tấm ảnh một đứa trẻ
nhìn thấy lửa sau đôi mắt nó
nhìn tờ giấy nó viết vội mấy chữ treo trước ngực
đong đưa như công lý

nó đứng im
nhưng tôi biết trái đất vẫn đang quay
nghiêng một góc điên cuồng
cho những kẻ đang nhảy múa
sẽ không biết sự tuyệt vọng của đứa trẻ

nó lặng lẽ giơ cao hai tay
nắm đấm nắm chặt lại
như thể sợ rằng nó sẽ
mất bình tĩnh nếu như thả lỏng hai nắm đấm

nụ cười của nó vẫn dịu dàng
và tôi thấy những nỗi buồn
của nó, chìm trong mỗi khớp xương

6.
Tôi hứa, tôi hứa
sẽ nhận tiền đền bù ba trăm ngàn một mét

Tôi hứa, tôi hứa
không mua axit loãng

Tôi hứa, tôi hứa
sẽ chịu nghỉ học và ra đường đứng cùng với mẹ

Tôi hứa, tôi hứa
nhưng rồi tôi không thể hứa
Tôi chỉ là một đứa
trẻ con…

7.
Đứa trẻ không phải chúng ta

chúng ta không bướm
chỉ biết dang cánh rộng như mẫu vật

chúng ta
không rung trong gió
như những quả chuông nhỏ

chúng ta là
niềm hy vọng
và đức tin ngang qua bầu trời

chúng ta đẹp, chúng ta rất mạnh
chúng ta yếu ớt

chúng ta nhìn những kẻ trát vữa
lên mộ của chúng ta

chúng ta đành giả vờ bay
dù chúng ta không bướm

8.
Lãng quên
công lý sẽ tan đi
thế giới như những hạt cát

mỗi hơi thở của bạn
phơi bày
sáng
trắng

bạn bắt đầu nghĩ:
– tôi biết gì không tôi có gì không tôi không là gì cả
tôi tơi bời hoa lá

9.
Có lúc
bạn thấy cả một gia đình thành một đống vỡ nát
trôi dạt vào bờ
không có mái chèo
không có hy vọng

và họ đưa ra một sợi dây thừng
không phải để kéo thuyền vào
mà để treo cổ tất cả lên…

bạn sẽ làm gì?
sẽ ngồi trong nỗi buồn
treo lên như một mặt nạ
thậm chí bạn còn muốn mang nó vào giấc ngủ

bạn không biết
vì sao cả một gia đình dễ dàng bị phá vỡ
như thủy tinh

bạn không kịp buồn
vì niềm vui của đồng tiền đã dẫm lên thủy tinh vỡ
làm bạn tứa máu…

10.
Tôi có nhiều bạn bè
họ ở ngay trong sự sợ hãi của tôi
và hờn dỗi còn hơn con nít

nhưng sự thật
tôi chỉ là một đứa trẻ
tôi chỉ ngạc nhiên là tại sao họ
lại bắt tôi tham gia vào một giải đấu
của người lớn

11.
Chỉ cần tôi không biết
những người đàn ông lực lưỡng đang ngồi trước cửa nhà tôi
mặc đồng phục

họ sẽ phá bỏ bức tường nhà tôi
họ nói: trong bức tường hay có những con quỷ ẩn nấp
hay hù dọa trẻ con
chỉ cần tôi tin lời họ nói
và mẹ không hờn dỗi
là tôi vô tội…

12.
Bạn nói:
– tôi không sao
tôi nhớ các bạn cùng lớp
tôi hối hận
tôi đáng bị cô giáo trừng phạt
tôi muốn đi học lại

bạn nói
nói
nói
bạn không biết nước mắt của mọi người
chảy trên gương mặt bạn

(*) Nhan đề của Văn Việt.

Comments are closed.