đất quay tròn nằm ngủ với xanh xuân
rượu sóng sánh chực tràn ly bao giọt
thèm thuồng chưa sao tự mỉa mai cười
ngửa mặt rót thơm nồng nàn môi gió
thở hắt ra mùi điếm nhục của thằng tôi
bao nhiêu năm đã trườn qua sợ hãi
nghiến răng nhìn ly đắng nghiệm tĩnh tâm
vịn nhan sắc hồn quê đang há miệng
níu cong đỉnh trời trút cạn khói trăm năm
mỏng manh quá cắt làm chi giọt nắng
những vui buồn không đủ để chia nhau
như thế nhé… tôi ơi đừng vuốt mặt
này em ơi, hương lửa đẫm ngọt ngào!
ừ, thì đêm đường lạ quen chẳng biết
cứ đi về lẫm liệt gót giày khuya
căn tính ngựa trỗi điên ngày thắp sáng
đất quay tròn ta nằm ngủ với xanh xuân
đến khi nào mở mắt
những điều ta cần suy tưởng khi im lặng
chưa hẳn những gì linh hoạt đã hiện trong não trạng
hồi ức chỉ là màu xám tro nhưng luôn kì vĩ
bản ngã sinh thành sự thăng hoa trắng trong mắt thong manh
cuộc tình hôn phối nào không rực rỡ những đôi cánh
hãy tự nhiên thở là tất yếu cho dù ta đang hổn hển
ấu trùng lung linh giấc mơ người trôi tuột dần khỏi đường biên khoái cảm
cái chết thật nhẹ nhàng chẳng cần đánh thức một ngụ ý nào cả
ánh sáng không ngừng tạo dụ ngôn dành cho thời gian
hãy suy niệm thập tự thân mình niềm đau nhói sáng
đừng hoang tưởng rằng ta đang ngụ cư nơi miền linh ẩn
cũng chỉ là cát bụi ngủ yên dưới chân cỏ dại bạt ngàn
ngã mạn được sao đến khi nào mở mắt
Củ Chi, 12/2024
ban mai chợt nhớ…
lơ đễnh ly cà phê rời khỏi bàn tay
nhiễm đắng biên độ thời gian biến dạng
những hạt pha lê rùng mình lấp lánh
thanh âm hú vỡ nhập thần thức giác ngộ
ban mai, người đời thích đi rón rén
tìm nhìn lại nụ hôn màu lửa cháy bùng
loài bướm nhú đuôi lưỡi câu đen rờn rợn ước mơ
cảm thức chờn vờn reo cười
hồi tưởng bản ngã vui thú cùng bóng đêm hanh khô
mắt gió mùa đông sâu hoắm
đoản khúc ánh nến tắt ngúm hiện hình hài nhi bạch tạng
ta ngồi im từ lâu bên miệng vực
ngửa lòng tay hứng những đóm sao rơi
những bóng lucifer a tòng vinh danh mùi súc vật
hang đá giấy bồi sơn phết trừu tượng nhiệm mầu
bước chân ta du dương chạm sáng thánh linh tối thượng
lắng nghe âm mưa hợp thành tấu khúc
hình dung sự nhú mầm tỏa hương
những bông hoa hình thành tuy chậm và đẹp
trong thinh lặng, niềm vui không thể so sánh với những gì khác biệt
chẳng hiểu vì sao trạng thái não người bị nén trong hộp sọ
nên nhấm nhẳng chuỗi khái niệm về thời gian bất biến
tôi ơi, hãy tin đi chứ!
trong mắt những hạt cỏ đang chảy tràn màu đêm xanh
chính là lúc cát, bụi nhìn thấy thịt xương mình ký sinh trong loài cây tắc kè bám trên vách đá
mặt trời nhô dần lên không cần phải cầu xin hay mời thỉnh
lũ mèo hoang trong thành phố vểnh râu
chúng mang giấc mơ thơm bước đi chầm chầm
ngẫu nhiên chăng, mùa thu có phải là dự đoán đơn thuần
hay là những câu chữ tin lành trong kinh thánh
tôi nhìn bóng tôi đang đứng trước gương
hai tay tháo gỡ sợi dây trong suốt quấn quanh mình
kỹ năng hoang dại tuyệt vời nhưng không thiếu phần hợm hĩnh
hình như, thân tôi đang nghiêng dần chạm đất
lắng nghe âm mưa hợp thành tấu khúc mùa xanh cổ điển
Củ Chi, tháng 7/2025