Thơ Lê Thị Thanh Tâm và Từ Quốc Hoài

Lê Thị Thanh Tâm

Mộ gió

le thị thanh tam“Tôi không nỡ sinh nó ra trong trời đất, 
rồi lại để nó đi không một dấu vết gì!”. 
(lời một người mẹ Lý Sơn)

 

 

 

 

 

 

Mộ gió
Mộ gió
Tôi thường tự hỏi thế nào là mộ gió?
Những ngôi mộ dài theo bờ biển quê hương
có từ ngày làm lễ khao lề trên đảo Lý Sơn.

Tôi thường tự hỏi thế nào là ra đi không trở về?
Người ra đi nghĩ gì, và người ở lại?
Những hải đội Hoàng Sa nhắm thẳng đại dương bằng ghe bầu
Những thế lính bỏ thân trong biển lạnh.

Tôi thường tự hỏi thế nào là mang theo cái chết
trong hải trình dài?
những “tấm chiếu, bảy đòn nẹp tre, bảy dây mây buộc và thẻ bài”
cùng muối, gạo, khô mắm
nuôi đoàn người trong dăm bảy ngày phiêu bạt
và nhắc họ âm thầm
sẽ quay về đất liền bằng tấm chiếu manh
gói xác thân bằng nẹp tre quê hương
buộc dây mây để trôi về cố lý
và thẻ bài để người ta đặt cùng linh vị
Những người lính Hoàng Sa.

Tôi thường tự hỏi khi người chiến sĩ ôm cờ chết giữa biển đông
anh mang theo điều gì trước khi nhắm mắt?
Anh thanh thản, an lành hay đắng cay, day dứt?
anh có trở về ngôi mộ gió 
nơi mẹ anh vẫn mặc áo anh và ra thắp hương mỗi tháng năm!

Tôi thường tự hỏi trên bãi Gạc Ma, 
khi kẻ thù xả súng vào các anh
từng đồng đội ngả dần trước mắt, từng hồng cầu tan ra trong biển mặn
các anh đã nguyện ước gì cho lãnh hải biên cương?
Giờ đây, biển tổ quốc bừng lên cơn bi hận
Sáu mươi bốn hồn vía năm xưa, bảy mươi hồn vía năm xưa, có cuộn sóng trở về?

Tôi thường tự hỏi thế nào là mộ gió?
Có phải vì mộ không có thân người
Gió là gì, gió thổi các linh hồn
Hay gió nối đất liền và biển cả
Keo sơn không rời.

Hay gió mang cát bay lên trong không gian
Cơn cuồng phong thề nguyện:
Không kẻ nào được phép xóa mờ biên cương
Đã từng đổi bằng xương bằng tủy!

Tôi thường tự hỏi thế nào là mộ gió?
Mộ sống trong gió hay mộ làm nên gió
Thổi qua những khuôn mặt mẹ đẫn đờ
Thổi qua tim những người vợ đã cạn rồi nước mắt
Thổi qua lòng những đứa con bình tâm ra trận
Thổi lên đồng bào tôi những giây phút tử sinh này.

Tôi thường tự hỏi thế nào là ra đi không trở về?
Vong thân mà không vong quốc
“Vị quốc vong thân”!

Ôi những linh hồn vẫn đi về mộ gió
Xin hãy mang gió đến muôn nơi…
Thổi quốc hồn vào những kẻ không còn trái tim
Phản bội giống nòi.
Đặt vào lồng ngực bọn vong nô
Những ngôi mộ gió.

28-7-2011
31-7-2011
Tác giả gửi Văn Việt.

 

Từ Quốc Hoài

Tu Quoc Hoai - nvtphcm(5)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Nào ai còn có thể bình yên

 

Những dải lụa óng ánh

có thể vẽ những đường cong khai sáng

tôn tạo mỹ nhân

những dải lụa cũng có thể giết người

khi cái chết bằng một dải lụa… được vua ban

 

nhà vua cao quí uống những chén thuốc cao quí

để trường sinh

nhà vua cũng có thể ban cái chết

bằng một chén thuốc!

 

Thiên triều bày tỏ tấm lòng ưu ái dân Việt

bèn tặng mười sáu con chữ

đúc tuyền bằng vàng

lại thêm bốn điều tốt

cũng đúc tuyền bằng vàng

 

để dân Việt hết hồ nghi

Thiên triều bèn ban cả quốc ấn

ấn vào mặt lân bang

để đời đời lưu dấu

cái quốc ấn nặng tới 30.000 tấn!

một dàn khoan khủng… trên cả khổng lồ

mũi khoan thép xuyên 3000 mét

xuyên qua cả 90 triệu con tim

để dân Việt tận mắt

thấy máu mình nhỏ giọt ngày ngày…

 

quân khốn! đồ khốn! cả một lũ khốn!

chửi thế này… đã thấm tháp vào đâu

chửi đồ bỏ, không còn chỗ mà ngẩng mặt

phải nhờ tới các tay thơ hậu hiện đại

các anh hãy lôi đủ các thứ thối tha mà con người tởm lợm

ném vào những cái thớt mặt người

ngông ngược xâm lăng

hãy tung những con chữ ít ai dám trưng ra vì xấu hổ

những con chữ chỉ mấy thứ kín kìn kin

của các bà các chị

tung thẳng tay vào mặt bọn giả danh hảo hán

thay cho mớ bùa chú

ba bốn tốt với mười lăm mười sáu chữ vàng

chúng đáng được nhận

quả đắng của cha ông

từng dành cho đội quân xâm lược

 

sáng nay trời Sài Gòn nóng thêm mấy độ

đã thấm vào đâu với lửa đốt con tim.

nào ai còn có thể bình yên

trước vận mệnh thiêng liêng Đất Nước.

 

 Tp. Hồ Chí Minh 11/5/2014

 

 

Tổ quốc – con đang nghe tiếng nói của người

 

Chúng ta cần hòa bình

một nền hòa bình không vấy máu

để những bông hoa được tỏa hương

và trẻ con không bị vùi trong tro bụi

 

chúng ta cần một tổ quốc hòa bình

để vẽ bức tranh thịnh vượng

bức tranh mang khát vọng ngàn đời

khi cần đã từng đổi bằng máu!

chúng ta cần một nền hòa bình sòng phẳng

không nợ nần

dù một cái bắt tay

hay khom lưng

đánh rơi

lòng tự trọng

 

chúng ta chìa bàn tay thân thiện

với bầu bạn bốn phương

nhưng rắn mặt

với bọn giặc cướp đội lốt con buôn

đặt nụ cười

cạnh chiếc va li hai đáy

bên trên bày biện những lời vàng

còn đáy dưới

toàn… mưu đồ đạo tặc !

 

Biển Đông cuộn sóng đen

từ bóng những con tàu Trung Quốc…

 

thế giới đã qua rồi thời hoang dã

các quốc gia

đã long trọng bắt tay

cam kết tôn trọng Luật hành xử trên Biển(*)

sao vẫn còn có kẻ ngạo ngược dùng luật rừng

dẫu thời của đế chế Tần Thủy Hoàng

cả ngàn năm xưa

đã đặt dấu chấm hết

 

thiêng liêng sao những hòn đảo Biển Đông

thấm bao máu cha ông để mang hồn Tổ quốc!

những Hoàng Sa Trường Sa

đảo chìm đảo nổi…

con sóng màu mây in tạc bóng quê nhà

từ bao đời mặt người đẫm mưa sạm nắng

sống bám biển chết trầm mình cùng biển

cho rộng dài nước non

 

đấy không phải đất hoang chim ỉa

 

không phải miếng lưỡi bò

chất chứa tham vọng bọn kẻ cướp

 

đấy là bể dầu khổng lồ

có thể ngùn ngụt bùng ngọn lửa

thiêu trụi bọn giặc xâm lăng

đến từ trời gần trời xa

(cả những kẻ hại dân còn dấu mặt trong nhà)

 

(*) Công ước về Luật biển của Liên Hợp quốc năm 1982

Tác giả gửi Văn Việt.

Comments are closed.