MƯA MÙA DÃ CỔ
Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ
Mùa dã cổ lên men – lửa nhen
Ôi đàn ca vũ muôn năm cũ
Gẩy đàn mưa
Nhịp nhịp gió
Cung linh đưa đẩy gót sen vàng…
Cô nhân tiêu vàng lãng đãng – mang mang
Ngóng tịch nhân phiêu lãng – lang thang
Thuyền ám trăng mùa biển vắng
Muôn vàn tơ huyết nguyệt
Dệt khúc sầu thế nhân
Hồng trần mờ mịt phía xa dần…
Ai ơi có nhớ…
Kiếp hải hồ lênh đênh
Lúc say nhịp hồ sênh
Khi ve vuốt hạc cầm
Ngân nga vi vút miền vô thức
Thả trăng rơi phím đàn
Huýt mưa bay thi hứng
Tắm nắng vàng nhớ nhung
Ta, và ta, và ta, và ta
Đàn cô nhân lạc loài
Thổi bay hồn vũ trụ…
Nay đâu còn…
Vỡ tan rồi hồ sênh
Đứt gãy rồi tơ đàn
Ngọc sầu nát vụn buôn rẻ mạt
Cô nhân trầm mình đáy bùn nhơ
Tịch nhân lưu lạc mộ sa trường
Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ
Không cập bến trần gian
Mùa dã cổ tàn
Ai nuối tiếc
Ai vun bụi ngọc kết hoa
Ai ủ men sầu vạn cổ
Ai gom mưa kết đọng
Ai nối hồn cung linh
Ai thắp vầng huyết nguyệt
Khơi sóng buồn len len…
Hồn ta phong kín thuyền âm nhạc
Đợi mùa dã cổ tái sinh
Mưa ơi rửa sạch hồng trần
Cô nhân lại đợi tịch nhân tái hồi.
HẢI PHONG
Lã chã trăng rơi
Bàn cờ ngả nghiêng thế sự
Thở công danh
Hơi tàn lực kiệt
Sã sã nhoài
Cánh rụng trời thu
Chân mây đứt
Tầng không nhạn chia ly ải bắc
Sóng sóng dồn
Ngơ ngác bóng trăng trôi
Kìa ai câu trăng viễn xứ
Rung rung rung
Thơ đớp câu rồi
Biển thơ lai láng màu trăng gió
Thủy triều dâng
Cuồn cuộn cõi đan tâm
Ta căng buồm hải tặc quên bờ bến
Nghe hơi trăng ứa mặn tóc thời gian
Quất roi ngọn hải phong
Non nước tan hoang
Hất tung cờ thế sự
Trắng đen chìm đáy
Xoáy xoáy sâu vực hư vô
Hạ buồm hải tặc
Thơ hỡi, trăng hỡi, hải phong hỡi
Thủy triều dâng
Cát nhuộm huyết trăng rơi
Kìa thơ ngập kín mây rồi
Trăng buông câu hay ta buông câu
NHỮNG TÊN ĐẦY TỚ CỦA ĐỊNH MỆNH
Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh
Gia nhập mọi cuộc chơi
Nhưng không thuộc về đâu cả
Khi băng đá tan dần trong màu đỏ
Và lửa rực rỡ sắc xanh vĩnh cửu
Khi sự sống và cái chết thành một
Ranh giới giữa Thật và Ảo cũng biến mất
Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh
Chọn lấy cho mình một Định Mệnh
Tiếp tục mơ mộng trong tầng tầng lớp lớp các giấc mơ…
Không thể chọn cho mình điểm kết
Cũng không biết được đâu là điểm khởi đầu
Chúng ta cứ mỗi lần định hình
Lại một lần vô cấu trúc
Chúng ta- những tên đầy tớ của Định Mệnh
Đã được Định Mệnh sắp đặt quá nhiều định mệnh
Và mọi sự xê dịch của các vì tinh tú
Cũng chỉ là ảo ảnh nơi tận cùng giấc mơ
Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh
Gia nhập mọi cuộc chơi
Nhưng không thuộc về đâu cả…
CÒN LẠI
Đánh dấu một chút vàng trong nắng
Đánh dấu một chút buồn trong mưa
Đánh dấu một nốt trầm trong bản thanh âm rộn rã…
Đôi cánh đã xa bay rồi
Chỉ tôi còn ở lại
Mỗi bước theo vết dấu lông chim
Ôi gió đã cuốn trôi tự kiếp nào?
Nắng tắt
Mưa ngừng
Mọi thanh âm im bặt
Một tiếng “suỵt” khẽ khàng
Hồi ức vô thanh nhỏ giọt
Thiên đường xé toạc thành những đám mây
Những phim đàn xô lệch
Xô nắng nấp trong mây
Xô mưa tan trong gió
Xô tôi chao đảo ngã khỏi tòa cao ốc
Đôi cánh đã bỏ đi rất xa
Có nghe chăng?
Rất xa… xa… xa rồi…
Chỉ tôi còn ở lại…
Gom nắng, gom mưa
Thả rơi trên những phím đàn…
ĐÊM NAY
Hỗn loạn bóng
Hỗn loạn dao đâm
Hồn ma thức dậy
Chạm vào đêm, bàn tay của nước…
Vuốt qua
Mơn man
Chờ đợi
Ào ào đổ
Sẽ chẳng còn lại gì giữa cõi miên man
Chỉ còn đêm nay thôi
Chỉ còn đêm nay thôi
Đêm của những cơn điên
Lửa thiêng chỉ còn là ảo giác
Tiếng gầm gừ loài nhân sư đang kêu gọi
Còn có vĩnh viễn nào lâu hơn bánh xe luân hồi
Chỉ có đêm nay thôi
Bánh xe dừng lại
Không còn quá khứ
Chỉ có những bàn tay với lên từ hố đen vũ trụ
Nhưng chỉ nắm được vô hình vô ảnh
Vạn vật đều hư vô
Một cái chạm của anh với em
Lại là điều thật nhất
PHÚC ÂM SAY
Trang Tử nằm mơ thấy mình hóa bướm, rồi thì cả Trang Tử và bướm cũng không phân biệt được thực ảo
Người ta bảo mọi thứ đều là ảo tưởng, nhưng ảo tưởng có thật không thì không ai biết
Kẻ nào tìm thấy bản thân giữa mê cung phản chiếu của chính mình?
Những kẻ tạo ra ảo tưởng về thực tại rồi cũng lạc trong hành lang của mê cung thực tại mà thôi
Hãy chạm vào thực tại bằng nhịp đập thổn thức
Hãy khiến thực tại quay cuồng bằng nhạc điệu cảm xúc bất tận của vũ trụ
Trong lễ hội hân hoan, mọi thực tại đều đồng nhất
Rượu! Rượu! Rượu nữa!
Hãy để thơ ca vút lên khỏi vực xoáy thực tại
Như lão dê già say khướt dưới miệng vực, ngửa cao cổ ngắm nhìn vũ điệu phản chiếu trùng trùng
Đừng sợ thực tại này hay thực tại khác
Đừng sợ mê cung gương lấp lóa bóng âm hồn
Trong cơn say ta sẽ đập tan tất cả
Trong cơn say sẽ quên mất chính mình bởi mình là tất cả mọi thứ
Trong cơn say ảo tưởng đều có thật và mọi điều thật biểu hiện khía cạnh ảo tưởng của nó
Say! Say! Say điên cuồng!
Cơn điên kéo hàng vạn năm lịch sử
Tưới rượu lên bá quyền
Tưới rượu lên tư tưởng ngạo mạn của đám triết gia nhân bản
Tưới rượu lên đám tu sĩ mạo danh
Đốt! Đốt! Đốt hết!
Lả tả tro tàn cuốn theo chiều tận thế
Rồi ta lặng lẽ như đám mây chiều thả mưa nồng nàn trên đỉnh núi trinh nguyên.