Thơ Nguyễn Phương Đình

 

DinhPhuongNguyen

Lập thể nhớ

 

lật lại trang thời gian

tuổi thiên đường

thương nhớ,

rộn

tiếng chuông lòng, xôn xao reo vui.

 

chiều vàng ươm

chiếc xe đạp hoài cảm đường quen,

vòng qua/lại lối nhớ

ngõ nhà, em

tóc xõa, lồng khung cửa xanh.

 

lên đồi

con dốc nghiêng trì chân nỗi nhớ

ùa về bất chợt, dáng xưa

bóng, lồng lộng mây trời.

 

tiếng mưa đêm

gõ

nốt nhạc trầm buồn

lòng chùng,

nỗi quắt quay, bùng vỡ nhói tim.

 

gió nhẹ, thoảng hương xưa

tung

lớp bụi mờ kỉ niệm

xao xuyến, nhớ cuồng điên.

 

con chữ

da diết, vo tròn nỗi nhớ

khôn nguôi

cây bút chì, húy hoáy võ vẽ vần thơ.

 

 

Tiếng thét của ngã

 

 

tiếng thét bản ngã

tiếng thét vô minh trong trần đời

tiếng thét xé nát những mảnh đời

tiếng thét hận thù

cho dĩ vãng có bề dày đớn đau, cay đắng

 

bữa nhậu quên đời

tiếng thét lên ngôi

ngồi chễm chệ trên chiếu nhậu

điệp khúc thét gào

kẻ phản bội

khi nào tao còn sống

tao sẽ trở về

tao sẽ trả thù

tao sẽ đối diện với mày

 

hay tao hèn nhát

khinh bỉ quay mặt tiếp tục hét hò

 

nụ cười trong nước mắt

tao bắt tay mày

phép nhiệm mầu

thứ tha

tiếng thét của tâm hồn đổ vỡ

thoái vị

dĩ vãng ra đi về với dĩ vãng

tiếng thét lặng tiếng dần

lặng tiếng dần…

 

đi vào lời nhạc vàng buồn năm tháng cũ

 

 

Dốc đêm

 

 

ngày thấm mệt

bóng

đổ vào đêm

nỗi nhọc nhằn, đè trên

giấc ngủ dật dờ trườn mình qua

đêm mộng mị cắt/chắp nối

trình chiếu đi/lại

những thước phim đen trắng thời khốn khó

 

tiếng súng đạch đùng đầu xóm

nỗi kinh dị, trong

giấc mơ rì rỏ thầm thì

trưởng thôn bị bắn chết đêm qua

xe nhà binh GMC tụt đường dốc đỏ

đại lộ vết máu xanh la liệt xác người co quắp

biển trả người nằm ngửa mặt cười vang

 

hai mươi năm,

vươn mình trườn qua hai làn đạn

bốn mươi năm,

trăn trở

bóng

đổ về, cắt khúc giấc đêm

những đoạn phim đèn chiếu cổ

lạch phạch phách nhịp xà ngầu

phim cháy/đứt quay tít, trắng xóa màn đêm

 

 

Hổ thẹn

 

 

nỗi bất lực

như con nai bắt gặp đèn pha

chết cứng trong khối xi măng

không gian rỗng giá băng

thời khắc mà mênh mang bất tận

hụt hẫng vỡ oà, con diều đứt dây lao chao theo cơn gió vút lên cao

im lặng kinh khủng, dày cộm có thể cắt với một con dao

 

chưa bao giờ như thế

những đôi mắt háu đói chằm chằm chờ đợi

tiếng ầm ừ lấp đầy miệng tôi

vết chém khoảnh khắc

hổ thẹn

phải nhanh chóng biến mất

làm thế nào tôi có thể chui qua lỗ hổng thời gian?

 

nhận diện nó không là giấc mơ

tôi điên khùng

xấu hổ

tức giận mỗi khi nghĩ đến, mà

phải chịu đựng

làm thế nào có thể bay qua khung cửa sổ?

 

nguyễn phương đình

 

Comments are closed.