Thơ Trương Đình Phượng

NHỮNG ÂM THANH TAN VỠ
(Tặng ĐH)
1.
từng cánh mây rụng. hoảng hốt
ai nghe thấy tôi không?
im lặng.
tiếng đập cánh buồn bã của bầy mối non
làm run rẩy bức tường đêm.
những nốt nhạc soi mình vào câu từ dang dở
bài hát về cuộc hành hương của đàn rắn đuôi chuông
lạc đường trên sa mạc.
ai nghe thấy tôi không?
im lặng.

gã nhạc sĩ lang thang tựa đầu vào chiếc đàn
lắng nhịp thở mưa
những nhánh hoa khuya giật mình
làn hương nhợt nhạt đơm trên những bàn tay gió
lẻn vào giấc mơ những kẻ không nhà
dưới gầm cầu
bầy chuột nằm nhớ về những đóa sao xanh.
2.
tôi bay qua những hải cảng không tàu
bắt gặp những nàng mỹ nhân ngư ngồi trên mỏm đá
ánh trăng vàng lười biếng chiếu vào từng đôi mắt
nỗi cô đơn chảy tràn mặt biển
tôi dừng lại trên tiếng hát du dương
lắng nghe trái tim mình rung lên muôn sợi tơ đồng cảm
tiếng quẫy mình của đàn cá kiếm
làm vụn vỡ vầng trăng
tiếng hát bặt câm
những nàng mỹ nhân ngư vùi thân vào sóng
tôi hóa làm con tàu
giữa hải cảng. bơ vơ.

NHỮNG NGỌN ĐỒI
Vầng dương như khuôn mặt nhểu máu
Lừ đừ di chuyển trên những ngọn đồi. Trọc tóc.
Lũ gió hoang tìm chỗ bám
Trượt ngã vào khoảng lặng bao la.
Tôi như hạt sương sót lại cuối chiều
Mệt nhoài trong cuộc hành trình bất tận
Tìm tọa điểm bình yên trên ngọn đồi nhân thế.

Tất thảy đã lặng câm, tất thảy đã khép chặt bờ mi
Những giấc mơ ngủ chìm trong căn phòng tâm hồn trống rỗng
Đêm nay tôi về đâu?
Những con đường không khoan nhặt tiếng đàn, đồng cảm.
Chỉ bạt ngàn những bông hoa suy tưởng
Âm thầm vò xé tâm tư trên những ngõ vắng, không đèn.

Tôi bước ra từ bình minh của những thảo nguyên
Đi về phía hoàng hôn nơi những dòng sông xanh
Và cuối cùng tôi như gã lang thang
Lạc vào đại dương đêm vô biên buồn chán.

Những cánh cửa tình yêu im ỉm đóng
Gió lầm lũi lê, những chuyến xe khát vọng
Uể oải lăn đi trên con đường niềm tin dần tan rã
Trên sân ga cuộc đời trống trải
Với chiếc đàn còm, tôi kiên trì viết tiếp những bài ca.

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐAN GIẤC MƠ

1.

Người đàn bà ngồi bên hiên đời

Đan bóng chiều vào tối

Những bí mật trượt qua triền tóc

Mấy mươi mùa xuân, thảng thốt. Phận người.

Từng ngả đường chảy qua miền tim

Từng dòng sông tình yêu trôi qua miền suy tưởng

Người đàn bà ngồi trên thác gió

Đan niềm tin lên tấm áo nỗi đau.

Trong tiềm thức giữa biên giới hoàng hôn

Người đàn bà âm thầm nhìn những cánh chim hồng

Bị thiêu thân trên đỉnh núi

Đêm đêm, đêm đêm

Người đàn bà ngồi trên giấc chiêm bao

Cần mẫn se ngàn sợi len bình minh

Đan triệu vết thương những con đường

Những con đường khuôn mặt hằn cỏ dại

Tiếng thở dài u uẩn

Lẫn trong từng thớ bụi

Xa xa

Xa xa

Vụn vỡ

Những khúc kinh cầu nguyện…

2.

Những lời hứa đang mọc ra từ những đám gai

Những khát vọng rủ nhau trốn về cuối dòng sông tị nạn

Lạnh lùng lạnh lùng

Gió khuya khứa mòn chiếc đò quá khứ

Vầng trăng thổ máu

Từng giọt từng giọt

Như cơn mưa mùa hạn

Nhỉ xuống mảnh vườn tương lai.

Bầy giun dế giấu giấc mơ khờ dại

Sau trùng trùng hỗn khúc tụng ca.

Lũ còng gió cắn nát hồn nhiên

Rải xương mình lên những hạt cát

Khắc khoải ươm mầm những cánh hoa

Mang hình viên ngọc thần kỳ.

Người đàn bà vẫn kiên nhẫn ngồi đan
Sự thật chết dần sau làn vải giả dối.

HOA CẨM CHƯỚNG TRÊN BÀN
(Cho CPTN)
1.
Mỗi cánh, mỗi cánh
Nở ra dâng hiến
Và tàn. rụng
Vào lãng quên.
2.
phút giây chúng ta nghĩ về sự trở lại
nơi tiền thân của nước và không khí
mùa thu chúng ta như loài chim
ca vang trên ngọn đồi lộng gió
và mùa hè, trên khuôn mặt dòng sông
chúng ta là đám mây hạ sinh sự bình yên vô tận.
3.
Khi đêm buông bức màn sự thật
Chúng ta tìm đến ngôi nhà của lá
Tiếng gõ cửa vội vã
Làm giật mình dòng nhựa đang luân chuyển
“Hãy để chúng tôi vào
Trú tạm trong linh hồn thuần khiết của hoa”.
4.
Tôi muốn chìm vào sự im lặng của hoa
Để lắng nghe
Bài ca về mùa xuân huyền diệu
Tiếng đập cánh của chú bướm mới thoát ra khỏi kén
Khuấy động bầu trời.
Trong mỗi cánh hoa
Tôi lắng nghe sự thổn thức của vũ trụ
Chiếc xe thời gian , với những chuyến di cư
Hải đảo cô đơn trên đài hoa khi cánh lìa đời.
5.
Mặt bàn lốm đốm
từng chấm, từng chấm
máu hoa.
Tôi ngồi trên khát khao già cỗi
ngậm ngùi đọc lá thư di mệnh của hoa.

MÓN ĐỒ UỐNG MANG TÊN: KIẾP NGƯỜI
1.
Soi xuống ao trong
Chúng ta thấy khuôn mặt mình
Lẫn trong màu rêu xanh biếc
Đàn cá nhỏ bơi qua
Cú đớp làm những cọng rêu và khuôn mặt chúng ta biến dạng
2.
Tôi lấp linh hồn tôi bằng những ý tưởng mù lòa
Ngực tôi là bến cảng buổi chiều thu
Tay tôi là ngọn gió đông không nơi nương trú
Vầng trán tôi quán trọ dưới chân đồi
3.
Đêm tĩnh. Vẽ bóng mình bằng màu sao tái nhợt
Vũ trụ tìm đến nằm khóc ngon lành
Trong trí nghĩ tôi.
Múc nước dòng ngân hà cô độc
Tôi làm gã bartender
Phê chế món đồ uống tương lai
Cho những lời sám hối
Khi giấc mơ về đỉnh Olympia sụp đổ
Dưới tháp ngôn từ đàn kiến.
4.
Niềm vui tháng tám vô sinh
Cơn mưa muộn trút khát khao
Lên từng khoang đời. Phố.
Đôi mắt thời gian khép hờ
Sau ô cửa.
Sợi tóc thiên di
Những ngón tay khuyết nửa mùa bình thản
Tôi ngồi ghép dòng sông nhiệm phước
Vào linh hồn hải cảng bơ vơ.
5.
Phác thảo mỗi nét của vòng khói
Khi điếu thuốc bị làn môi bức tử chầm chậm
Tôi cảm thấu tận cùng cơn đau
Của cái chết từ từ.
6.
Soi mình vào tâm hồn mình
Chúng ta thấy ngôi mộ hoàng hôn
Và đám quạ hoang gào thét
Trong dàn lưỡi mác gió
Những đứa trẻ chết già trên giấc mơ non.

Comments are closed.