Buông (Mùi máu II)

Truyện ngắn của Bùi Mai Hạnh

Bui Mai Hanh

Bùi Mai Hạnh

 

Vài tuần sau khi Mùi máu ra mắt bạn đọc, một người đàn ông lạ đến tìm tôi. Thật bất ngờ. Cả trong mơ, tôi cũng không nghĩ đến ngày có một người đàn ông Việt bấm chuông nhà mình, xa xôi tận cùng Nam Úc, nơi duy nhất tôi người Việt.

Ở tuổi đã định hình tinh tướng, vị khách cố giãn bớt nét gian hùng trên gương mặt đa nhân cách, chào tôi bằng cái nhếch mép cầu thân. Tôi thầm cám ơn thiện ý đó. Có vẻ như ông ta thuộc loại người ngửi được mùi bất lương của những thanh âm phát ra từ bàn tay xa lạ gõ vào cánh cửa, nhưng dễ dàng gục ngã trước những mong manh thì thầm ngọt ngào.

“Tôi đã đọc truyện của bà. Cái kết sai rồi”. Vị khách nói: “Cô ấy không đi làm gái, không vào trại tâm thần, cũng không tự sát. Cô ấy vẫn sống, đi xuất khẩu lao động, và trở thành vợ tôi”.

“Tốt quá”, tôi nói mà như chả nói gì.

“Cô ấy không chết”. Vị khách của tôi nhắc lại.

***

Tôi vốn là thằng nhà quê mơ mộng, lãng mạn, nhiều hoài bão. Mơ mộng yêu được một cô gái xinh đẹp trinh trắng con nhà lành. Lãng mạn cưới được một người đàn bà đức hạnh xứng đáng để hàng ngày bưng nước ấm cho nàng rửa chân. Hoài bão xây dựng được một tổ ấm đông đúc, no đủ, thơm thảo, dù có phải dấn thân giang hồ bất chấp hiểm nguy hay lao động khổ sai trâu ngựa.

Khi ôm được vào lòng cô tiểu thư thành phố sau cả năm trời kiên trì si tình, tôi ngỡ cánh cửa đời mình mở ra rực rỡ mùa màng hoa trái. Nào ngờ!

Ồ, không, không chỉ vì tôi là thằng đến sau. Tôi đâu đến nỗi ngu xuẩn tầm thường thế. Tôi có cả tá đàn bà trước nàng sao lại đòi nàng còn trong trắng cho tôi? Dẫu vậy, nom nàng lá ngọc cành vàng, mỏng manh trẻ thơ đến thế, tôi không thể không chạnh lòng ghen… Tôi giấu nhẹm niềm tiếc nuối vào hơi thở dài theo khói thuốc vòng vèo lởn vởn trong căn phòng khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố.

Nàng đã mất trinh tiết! Cứ nói thẳng ra thế cho dễ. Nàng thút thít. Tôi an ủi rằng mất trinh là hết sức tự nhiên. Nàng nghẹn ngào. Tôi nửa đùa nửa thật, dù em có ngủ với cả trăm thằng trước tôi cũng không sao. Nàng nức nở. Tôi vỗ về, chẳng phải chúng mình vừa là lần đầu của nhau? Nàng tức tưởi. Có điều gì oan ức em không thể nói ra?

Tôi thích nhìn đàn bà khóc. Xúc cảm không thể kìm nén làm gương mặt họ chân thực đẹp bất ngờ. Đàn bà đẹp khóc càng đẹp. Nàng đẹp, với má hồng nhòe nước, với môi mọng đỏ mím chặt ghì tiếng nức nở, với mắt long lanh non bấy hoang dại. Tóc mai bết vào trán duyên dáng ôm gương mặt bầu bĩnh trẻ thơ. Tóc phía sau được cột lên, lộ chiếc cần cổ kiêu sa mong manh trắng sứ trên bờ vai rung rung nhè nhẹ. Nàng nhìn tôi, chờ đợi.

“Em không cần kể anh nghe chuyện quá khứ. Nhưng nếu em muốn kể vì điều đó làm em dễ chịu hơn, thì kể đi. Anh sẵn sàng lắng nghe đây”.

Mới tí tuổi làm sao đã có quá khứ, tôi cười thầm, công chúa phải gai mồng tơi. Cứ cười đi, rồi tôi sẽ phải khóc vì thói khinh bạc cao ngạo!

Quá khứ của nàng thuộc hàng tuyệt mật. Kẻ nắm giữ nó, nói ra là đào huyệt tự chôn mình. Không phải ai cũng muốn biết thứ sự thật trót nghe thì không thể xóa khỏi trí nhớ. Thứ sự thật đau đớn. Giống như bị một dấu nung đỏ vào giữa trán. Thịt cháy xèo xèo khét lẹt. Cộng với nỗi đau thể xác, tâm hồn bung nở đón nhận âm thanh mùi vị của nỗi đau. Dù đã thành sẹo, sẹo mờ dần theo thời gian, mùi vị và âm thanh nỗi đau vẫn đấy. Nàng đang gánh nỗi đau như thế. Và nàng, một cách hồn nhiên nhất, thành thật nhất, lương thiện nhất, đổ tuột nỗi đau ấy sang tôi.

Tiểu thư lá ngọc cành vàng của tôi, mỏng mảnh trong chiếc váy ngủ màu hồng nồng mùi yêu, ngồi bẻ quì ở tư thế xưng tội trên chiếc giường xô lệch gối chăn, chăm chú nhìn tôi không chớp. Tôi tạo nét mặt nghiêm trọng, ngồi xếp bằng, vươn thẳng người, sẵn sàng lắng nghe.

Nàng dứt khoát nhích khỏi tầm tay với của tôi, dựng khoảng cách cần thiết cho điều sắp thổ lộ.

“Kìa, nói đi em”. Mắt tôi nheo cười khích lệ.

“Anh sẵn sàng nghe em nói chứ”. Lông mày nàng rướn lên dò hỏi. Và thách thức: “Anh sẽ không ân hận chứ?”.

“Không”.

Nàng hít một hơi thật dài, lấy thêm can đảm. Bờ môi cong cong nhục cảm thốt ra từng lời, như đong như đếm:

“Người – ấy – là – bố- em”.

……..

………

…….

 

Ô hô…Hu hu…Ha ha…

Tôi đã khóc? Đã cười? Đã cấm khẩu?

Nàng đã nói ra sự thật ô nhục của nàng, của gia đình nàng với tôi, chứng tỏ sự tin tưởng tuyệt đối của nàng vào thằng đàn ông là tôi. Nàng, và cả tôi, trong men say của tình yêu và nỗi đau, trong cơn bốc đồng của tuổi trẻ cao thượng, đã bộc lộ, đã cởi bỏ chẳng đề phòng, chẳng che giấu, chẳng ngờ nổi chính câu chuyện hôm nay sẽ là khởi nguồn cơn bão ngày mai, cơn bão lốc sẽ cuốn tôi đi theo những ngả bất ngờ và nhấn chìm tôi vào những cung đường tình cảm mù mịt không lối thoát.

Tôi, thằng người sinh ra trên rơm rạ, say đắm với cổ tích ca dao, thoát chết khỏi chiến tranh huynh đệ, trôi theo sóng thời cuộc quăng quật tị nạn, bị nhào nặn dở ông dở thằng dở ta dở tây, mới đau khổ bảo nàng, rằng tôi tôn thờ nàng. Rằng mất mát đời tôi tất tật ruột thịt gia tài chìm sâu đáy biển có là gì so với mất mát đời nàng. Rằng chúng tôi không chung quá khứ nhưng chung kiếp nhục di truyền từ tổ tiên. Rằng chúng tôi chỉ là hai cánh bèo tơ tướp lạc trên đại dương mênh mông may mắn va vào nhau. Rằng tôi sẽ làm tất cả để xoa dịu bớt nỗi đau nàng gánh chịu. Rằng tôi sẽ hi sinh, cả danh dự nếu cần, để mang lại hạnh phúc cho nàng. Tôi bỗng thấy mình, muốn thấy mình, quân tử yêng hùng như một Từ Hải ra tay cứu nàng Kiều khỏi ổ quỷ.

Ổ quỷ đời nàng là những ám ảnh bị nguyền rủa bị xa lánh bị xua đuổi. Tôi, cái thằng tôi mơ mộng lãng mạn, thực lòng muốn thế, thực lòng sẽ hành động để làm điều đó, nguyện suốt đời làm điều đó. Rồi chúng tôi sẽ có con, nàng sẽ bận bịu với nuôi dạy con cái, với tiệc tùng và những chuyến du lịch. Nàng sẽ chẳng thừa ra một phút nào để mà buồn rầu.

Sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này. Sẽ vĩnh viễn khóa chặt cánh cửa quá khứ. Sẽ vứt chìa khóa xuống đại dương lãng quên. Tôi thề!

Sẽ có nhau, sẽ có cuộc đời mới. Ít tốt hơn nhiều, cho tốt hơn nhận, buông tốt hơn buộc, cứ theo thế mà sống, mình nhé! Nàng thủ thỉ trong nước mắt.

Tôi nguyện thề mà chẳng mảy may ngờ được, khoảnh khắc nghe nàng thốt ra lời thú, tôi không còn là cái thằng tôi của một phút trước đó nữa.

Tôi biến thành thằng người khác mà tôi vẫn cứ ngỡ đó là tôi.

Tôi là thằng người lỡ uống phải một ngụm độc dược và, cả quãng đời tiếp theo của tôi chỉ là, sống để tẩy rửa chất độc ấy. Thứ độc dược nhanh chóng ngấm vào tim gan phổi phèo, biến thành máu, thành não thành tủy, và nhân lên thành da thành thịt, hóa thành linh hồn tôi. Những lời thú của nàng ngay lập tức quẳng tôi xuống địa ngục chín tầng đẩy ải, mà cả đời tôi tiếp theo chỉ là, sống để chịu đựng và tìm cách thoát ra…

Mãi sau này, mãi đời tôi, cho đến lúc chết, tôi cũng không tha thứ được cho mình sai lầm hôm đó: nghe nàng nói sự thật. Không có gì đáng sợ hơn sự thật. Bởi không có gì có thể hạ nhục nhân phẩm con người hơn bằng sự thật, về con người.

***

Lần đầu tiên làm tình với nàng là lần duy nhất tôi hưởng trọn vẹn hạnh phúc. Những lần sau chỉ là tuyệt vọng tìm lại cảm giác đã mất. Vô ích! Làm sao có được, làm sao thấy lại, cảm giác thăng hoa ấy, khi mỗi lần làm tình với nàng, tôi luôn luôn chạm trán, lúc lén lút lúc sừng sững, một người thứ ba.

“Người – ấy – là – bố – em”.

Lời nàng găm vào tim tôi, một bàn chông tua tủa nhọn hoắt và dính chặt ở đó. Tôi loay hoay tìm cách thoát khỏi bàn chông nhọn. Con thú bị sập bẫy càng cố thoát ra càng tự làm nó đau đớn. Không muốn tin lời nàng, tôi dứt khoát rút từng cây chông nhọn khỏi tim mình, rút lại lời nàng nói. Tôi thấy dễ thở hơn khi tự kỷ ám thị, rằng chính nàng đã nói dối, rằng trên đời này không thể có một thằng bố đốn mạt như thế.

Tôi thà đổ cho nàng cái tội nói dối còn hơn tin bố nàng là thằng đã cướp đời trinh trắng của nàng!

Nàng đã nói dối, đơn giản để giấu kín một bí mật khác còn khủng khiếp hơn thế nhiều??? Nàng đã nói dối, chỉ vì, tôi không muốn tin điều nàng nói là sự thật.

Chỉ cách ấy mới giúp tôi, một thằng lưu vong giang hồ bao phen thoát chết, lấy lại được thăng bằng, chu toàn đạo vợ chồng, nuôi nguồn vui sống.

Và đứa con đầu lòng chào đời. Con gái! Một cô công chúa bé bỏng.

Hàng ngày, tôi mê say ngắm nhìn con gái. Tôi nâng niu sinh linh nhỏ bé mỏng mảnh trên tay mà ngỡ ngủ mơ. Tôi nín thở lồng vào bàn tay xinh xinh của con gái chiếc bao tay mềm mại như da non. Tôi lẩn thẩn mân mê những ngón chân tí xíu của con, thấy tim mình tan ra vì hạnh phúc. Tôi cảm thấy trong mình cuộn chảy nguồn sức mạnh to lớn bất ngờ, giúp tôi đánh bại bất kỳ đối thủ nào, để bảo vệ sinh linh bé bỏng này. Lòng tôi tràn ngập niềm biết ơn nàng đã cho tôi một đứa con gái hoàn hảo.

Tôi bế con bằng đôi tay to lớn. Tôi nâng con lên cao như muốn khoe với cả thế giới, rằng tôi đã tạo ra một sinh linh từ máu thịt tinh huyết của mình. Tôi đưa con ra ánh sáng trời, cho những tia nắng mới nhảy múa với làn tóc nhung tơ, lóng lánh phát sáng trong đôi mắt thiên thần. Trong niềm hưng phấn tột cùng ấy, tôi rúc mặt mình vào bụng con gái, hít hà hơi sữa thơm đến quặn thắt, như nghe được tiếng cười dòn tan đâu đây…

Đúng lúc ấy, một tiếng hét hoang dại vút lên chói lói xé rách màng nhĩ. Vợ tôi tồng ngồng chạy ra từ nhà tắm, giằng lại con bé, miệng lắp bắp điên cuồng.

“Đồ khốn nạn! Giả con gái tôi đây. Anh mà động đến nó tôi giết chết anh ngay lập tức!”.

Nàng, chỉ định ngó cổ ra khỏi phòng tắm nhờ tôi đưa cho chiếc cặp để vấn lại tóc cho khỏi ướt, đã bắt gặp đúng lúc tôi đang rúc đầu vào bụng con gái bé bỏng hôn hít.

Tôi chết đứng!

Đổ vật xuống giường.

Câm!

Làm sao có đủ từ ngữ để nói thành lời nỗi đau chỉ nghĩ thôi đã hóa điên!

Tôi nằm bẹp dí tơi tả sau cơn bão lòng điên cuồng đánh đập. Vẫn lắng nghe tiếng bước chân nàng khẽ khàng di chuyển, lau chùi bếp núc. Vẫn biết nàng đang tưới cây, làm vườn, trò chuyện với lũ chim chóc. Nàng còn khe khẽ hát ru con, một bài dân ca tôi thích. Giọng nàng buồn bã trong trẻo…

Gần sáng, nàng bất ngờ chui vào chăn, thì thầm: “Em xin lỗi hôm qua đã nặng lời với mình. Cũng tại mình giơ con lên cao quá, làm em lo phát điên. Lỡ mình đánh rơi con thì sao”.

Trái tim nhoi nhói vọng lên trời. Đêm không còn là đêm. Và ngày cũng chưa hẳn đã ngày.

Tôi quay đi, trong bóng nhờ nhợ tối, lặng lẽ lau nước mắt. Tôi biết mình sẽ không bao giờ được phép hôn con gái trước mặt nàng. Tôi biết mình sẽ không bao giờ có thể âu yếm con gái ngay cả khi không có nàng. Tôi vĩnh viễn bị cướp mất niềm hạnh phúc người cha được ôm ấp cưng nựng thiên thần bé bỏng của tôi trong vòng tay yêu thương che chở…

Tôi quay lại, ôm lấy tấm thân run rẩy thân thương của vợ. Tôi làm tình với nàng, trong cố gắng tuyệt vọng, hòng dập tắt câu chuyện loạn luân đội mồ sống dậy trào phun như núi lửa.

Thiện ý đổ cho nàng tội nói dối không thành.

***

Đó là những năm cuối cuộc nội chiến khủng khiếp và dai dẳng…

Bố nàng, một quân nhân góa vợ, trong một lần về phép, đã rút khẩu súng ra để trên đầu giường con gái, gằn giọng “Mày mà hé miệng ra là tao giết”, trước khi tụt quần áo đứa con gái duy nhất.

Trong vai một ông bố luôn phải xa nhà vì liên miên trận mạc, đấng sinh thành ra nàng “đau đớn” âm thầm tung tin con gái phát dục sớm, dám cả gan dắt bạn trai về nhà, cũng tại mồ côi mẹ, bố vắng nhà, không ai canh chừng dạy bảo. “Mày đi tố giác cũng không ai tin mày”. Khẩu súng rút ra khỏi bao. Quần đứa con gái lập tức tự động rơi khỏi tấm thân phổng phao dậy thì! Đứa con gái “hư hỏng, đồi trụy”, khi không còn là đối tượng “an toàn” nữa, bèn được gửi vào đội quân xuất khẩu lao động mãi tận vùng cực Bắc địa cầu bốn mùa băng giá.

Nàng, con hủi của dòng họ, giá mà tự nhiên biến khỏi đời sống hậu chiến hân hoan hòa bình thắng lợi, hân hoan sản xuất tăng gia, hân hoan vui bất tuyệt… thì là đại phúc!

Sao nàng không bị hãm hiếp rồi bị giết vùi thân trong tuyết lạnh chết mất xác ở một cánh rừng nào đó nơi hoang vu ấy như một số đồng nghiệp xấu số?

Sao nàng không trúng phải tên rơi đạn lạc trong những ngày luồn rừng chạy trốn bạo loạn khi Đông Âu sụp đổ như người bạn gái đi cùng?

Sao nàng không chết đâm chết chém đâu đó trong cơn lốc thanh trừng đẫm máu giữa các soái buôn lậu, cờ bạc, ma túy, điên đảo tình tiền?

Sao nàng không chết mất xác ngoài biển như một triệu linh hồn Việt, đàn chim Việt di cư tìm ấm no, tự do, hạnh phúc???

Nàng tìm được tôi. Thi thoảng nàng lại thì thầm thủ thỉ, ít tốt hơn nhiều, cho tốt hơn nhận, buông tốt hơn buộc, mình nhé. Cứ thế mà sống.

Buông để sống.

Sống đã. Rồi có làm gì, có là gì, còn tùy vào mệnh trời, mệnh đất, mệnh nước.

Buông gia đình họ mạc dòng tộc.Buông đất nước xứ sở. Buông ký ức quá khứ. Buông tất tật. Cấm có ngoảnh lại.

Nhận ngôn ngữ mới. Nhận xứ sở mới. Nhận luật lệ đạo đức mới. Nhận linh hồn mới. Và cả hình hài mới…

Nhận tôi và những đứa con.

Với công việc làm ăn nho nhỏ hợp thức hóa số tiền tích được trong những năm tháng lăn lóc trường đời, tôi tự nhủ “biết đủ là giàu”. Giấc mơ thời trẻ của tôi đang trở thành hiện thực. Nàng sinh thêm cho tôi một gái một trai. Cuộc sống của chúng tôi hiền hòa trôi khúc khích tiếng cười trẻ thơ trên xứ sở của những nhà thờ, nơi nhà không bao giờ cần khóa cửa.

Bất ngờ, nàng nhận được thư nhà.

Thư của bố.

Không biết qua những nẻo đường nào, gia đình nàng tìm được địa chỉ của chúng tôi. Đó không phải là điều quá khó khăn với một quân nhân thâm niên?

Tôi lén đọc trộm thư. Tất nhiên, tôi cho mình có quyền làm cái việc vô liêm sỉ ấy.

Trong thư, bố nàng bày tỏ sự ân hận vì đã cho nàng đi xa khi còn quá trẻ, giải thích lý do biệt tích tin nàng, nhấn mạnh tình thương yêu nỗi nhớ nhung con gái và ý muốn được gặp gia đình con gái một lần giối già. Đầu thư là M. yêu của bố chấm than. Cuối thư là bố yêu M. nhiều, ba chấm. Tuyệt không một lần xưng bố gọi con.

Thế là sao??? Một con cáo nấp sẵn trong tôi bất ngờ nhảy xổ ra, nhe nanh vuốt.

Nếu thay từ bố bằng từ anh, nó có phong vị màu sắc y như một lá thư tình giữa hai tình nhân bị đày đọa xa nhau.

Lẽ nào hai bố con nàng yêu nhau như tình yêu trai gái? Và đó là tình yêu bị cấm cản, bị vi phạm đạo đức, nên phải giấu kín trong tim, phải tìm cách giết chết bằng mọi giá? Và cái giá cuối cùng là án khổ sai biệt xứ của nàng???

Tôi vốn là thằng mơ mộng hay nghĩ ngợi. Cái đầu bừng bừng bốc hỏa cãi với trái tim nhạy cảm của tôi rằng, khi mà chuyện vô đạo nhất, chuyện bố đẻ hãm hiếp con gái đã xảy ra, thì không chuyện gì là bất khả, kể cả chuyện bố con yêu nhau. Trong một đất nước triền miên chiến tranh, con người bị ném vào những hoàn cảnh dị thường, thì việc hành xử không ra con người lại là bình thường??? Có thể bố nàng, đời vào sinh ra tử khiến ông ta quẫn trí, chỉ còn mỗi một tham vọng gieo giống bản năng? Ông ta có lý do bí mật cho hành vi đồi bại của mình trước khi đi vào chỗ chết??? Có một khả năng nào khả dĩ bào chữa được tội ác của ông ta? Ông ta là ai?

Ông ta là ai? Câu hỏi khởi lên một mong muốn không thể cưỡng nổi. Tôi muốn gặp ông ta. Muốn đối mặt với ông. Một con người thật chứ không phải là một bóng đen ma trơi không giây phút nào hết chập chờn đeo ám…

Tôi thấy mình sắp chết vì ngạt thở.

Tôi phải làm một cái gì đó mà tôi chưa biết là gì!

Chờ dịp thuận tiện nhất, làm như chợt nhớ ra, tôi nói với nàng ý muốn cho các cháu gặp mặt ông ngoại. Tôi hồi hộp, tuyệt không thể đoán định được phản ứng của nàng.

Bất ngờ, nàng reo lên, như hưởng ứng một cuộc picnic dạo chơi rừng ngày chủ nhật: “Cám ơn mình. Ý kiến của mình hay đấy mà sao em chẳng nghĩ ra nhỉ? Mời ông vào Giáng sinh. Ông sẽ là một món quà lớn nhất mà các con không bao giờ ngờ tới”.

Đêm ấy, sau bữa tối với thịt cừu nướng và rượu chát, nàng cáo mệt muốn nằm riêng. Tôi hoàn toàn bất ngờ, không thể giải mã được nỗi vui mừng thái quá của nàng. Tôi ngỡ nàng không bao giờ muốn gặp lại người cha đồi bại. Tôi ngỡ nàng sẽ khéo léo từ chối. Tôi ngỡ tôi sẽ phải ân hận vì làm nàng tổn thương..

Cả đêm tôi không ngủ vì cố gắng phân tích thái độ của nàng, vì một nỗi đau không tên hành hạ. Chỉ con cáo và bộ nanh vuốt sắc nhọn của nó là an ủi được tôi.

Hôm sau, nàng chờ tôi bên bàn ăn sáng. Món pancake hoa quả tỏa mùi thơm dịu dàng. Phin cà phê đen do chính tay nàng sao tẩm cho đã miệng tôi cũng vừa nhỏ đến giọt cuối cùng. Vừa xoa bóp vai tôi, vừa ghé vào tai tôi, nàng âu yếm.

“Em ngủ mê mệt. Chắc vì hôm qua vui quá uống hết cả chai rượu đỏ. Chẳng cần mùi chồng vẫn ngủ ngon lành”.

Có thật nàng ngủ ngon lành?

Có thật nàng đã buông?

***

Con người thật là ảo tưởng về lòng vị tha, về tính thiện, về tình yêu của chính nó và đồng loại. Phải chăng vì ảo tưởng là nguồn khí ô – xy thiết yếu của loài người? Không có nó, người ta sẽ chết vì tuyệt vọng? Sẽ hóa điên vì sự trần truồng thảm hại của đời sống?

Mời bố nàng sang chơi để chứng tỏ với chính mình rằng tôi đã hoàn toàn quên đi quá khứ, hóa ra cũng chỉ là một ảo tưởng.

Từ thẳm sâu tối đen trong tim, từ vô thức, tôi đang muốn làm một điều gì đó, chính tôi không gọi tên được. Tôi biết nó vẫn ở đấy, nằm ở đó, yên đó, giả vờ, cố gắng phủ nhận chính sự tồn tại của nó, một cách tuyệt vọng nhức nhối.

Sự hiện diện của bố nàng, sẽ không chỉ là một phép thử, mà là một liệu pháp tâm lý lấy độc trị độc. Tôi cần sự va chạm này. Giống như chạm vào một quả bom, có thể câm, có thể bùng nổ hủy diệt.

Rất tự nhiên, mọi hành động cử chỉ của ông đều được não bộ tôi lập tức xếp vào ngăn nhớ, phân tích tỉ mỉ, nhằm phát hiện ra một ẩn ngữ khả dĩ mách bảo cho tôi sự thật. Tuyệt nhiên không. Không một mảy may dấu chỉ cho thấy giữa nàng và bố đã từng có chuyện chung đụng xác thịt. Từng có súng lục rút ra và áo quần rơi xuống. Từng có nước mắt và bạo lực, dục vọng và thù hận.

Ông thích ngồi bên lò sưởi, nhâm nhi rượu nho, kể chuyện chiến tranh, đặc biệt ông chỉ kể về những lần thua trận. Chìa bàn tay về phía bọn trẻ, những ngón dài như tay họa sĩ, ông tủm tỉm cười, cái cười thần chết quá mệt mỏi với công việc đếm xác, giọng bí hiểm ma mị: “Các cháu biết đấy, đến giờ ông vẫn còn ngửi thấy mùi thối xác chết từ hai bàn tay này. Ông đã sờ vào không biết bao nhiêu thây người. Ông đã cố gắng rửa mà không thể hết mùi. Không tin, đứa nào muốn ngửi ông cho ngửi này”. Lũ trẻ con rú lên vì thích thú và sợ hãi.

Không khí gia đình ấm cúng lan tỏa trong men say và mùi thơm ngây ngây của rượu đỏ, trong ánh lửa hồng hoang nguyên thủy, trong tiếng thì thầm của lũ trẻ bắt đầu lớn…

Cho đến buổi sáng ngày ông trở về nước, thế giới của tôi một lần nữa bị đảo ngược!

Ngay lúc này đây, kể lại chuyện này, tôi vẫn không tin, không bao giờ muốn tin, cảnh tượng tôi nhìn thấy là thật, hay chỉ là ảo giác? Vợ tôi nằm sấp trên xa lông, áo hai dây vén cao, có lẽ thế, và trắng lóa lưng trần. Bố nàng ngồi bên, hai tay vuốt dọc lưng con gái.Bóng họ lung linh mờ ảo trong luồng ánh nắng rực rỡ xiên chéo từ rừng vào cửa sổ. Trông họ không khác gì một cặp tình nhân đang âu yếm nhau… đã âu yếm nhau… sắp âu yếm nhau…

Choáng váng.

Tôi về nhà lấy cái điện thoại tôi cố tình để quên.

Và lặng lẽ ra khỏi nhà như kẻ chạy trốn…

Biển vắng. Chỉ sóng nghe được tiếng tôi gào thét uất hận cuồng điên. Chỉ cát thấm được những giọt nước mắt tôi tích tụ ghen tuông. Chỉ mặt trời sưởi ấm được con tim tôi lạnh giá đau khổ. Tôi thỏa sức khóc, thỏa sức gầm lên với Thiên nhiên, với Thượng đế, sao cứ đùa dai, cứ thử thách tôi mãi???

“Thấy em kêu mỏi lưng, bố bảo đưa bố xoa bóp cho”. Đó là tất cả những gì tôi nghe được từ nàng.

Ruột tôi quặn lên, thổ ra mật đắng. Tôi phun ra lời lẽ của con thú bất ngờ biết cách gầm lên tiếng người.

“Làm sao em có thể để cho bố em chạm vào người, nếu em thực sự ghê tởm khinh bỉ thù hận con người đó? Có lẽ nào, chính em đã quyến rũ bố mình làm chuyện đồi bại? Có lẽ nào, không phải em bị hãm hiếp mà em đã thông dâm? Có thể em đã thông dâm? Có thể em đã rất thích thú làm chuyện ấy với bố mình. Có thể chỉ bố em mới đem lại cho em đỉnh điểm của sự thỏa mãn nhục dục?”…

Mỗi câu hỏi ném thẳng vào nàng, như một cái boomerang quay lại xiên vào tim tôi, mổ nát linh hồn tôi. Đáp lại lời tôi cuồng nộ đến mất trí, nàng sững lại, như cố nhớ lại điều gì, lại như không thể nhớ ra. Rồi rất khẽ khàng, nhuốm chút mệt mỏi, thương cảm, nàng cất lời dịu dàng:

“Quả thực em không hiểu những lời mình nói. Bố thương yêu chăm sóc em, như mình thương yêu chăm sóc con gái chúng ta, như tất cả các ông bố trên đời. Mình đang nói những lời mê sảng. Em không muốn nghe đâu. Có lẽ mình bị bệnh rồi, để mai em đưa mình đi bác sĩ”.

***

Không, tôi không bệnh. Tôi vẫn đủ lý trí tỉnh táo để nhận thức được rằng, người đàn bà đầu gối tay ấp, người sẵn sàng trao cho tôi cả những bí mật chết người, người tôi ngỡ đã thuần phục và nắm bắt được từng hơi thở buồn vui, nay sừng sững trong đời tôi hoàn toàn xa lạ. Xa lạ đến độ tôi không hề biết gì về nàng, trừ một điều.

Nàng là một nhan sắc.

Một nhan sắc có nội dung, khí chất. Một nhan sắc được bảo hành.

Một nhan sắc đứng ngoài thời gian, đứng ngoài mọi khuôn khổ, mọi ước lệ, mọi bình giá. Không gì có thể phá hoại, không gì có thể làm nhan sắc đó lụi tàn. Vẻ đẹp tươi tắn kỳ lạ như mầm cây vươn lên từ thẳm sâu, từ nỗi đau, từ cái chết, từ lửa luyện địa ngục, được nuôi dưỡng bởi một triết lý bí mật tương liên với sự sống, chỉ nàng nắm giữ. Một nhan sắc được bí truyền từ tinh hoa ngàn đời của Mẹ. Ở những người đàn bà như thế, sự quyến rũ, một thứ hương thơm đặc biệt, được chưng cất bởi sự kiêu hãnh của dòng máu bất tử và sự e lệ của bản năng tính nữ. Ở những người đàn bà như thế, địa ngục hay thiên đường chỉ khác nhau bởi tên gọi.

Và tôi yêu nàng.

Yêu nỗi đau khổ câm lặng. Yêu niềm vui sống hoang sơ. Yêu nét tinh tế nền nếp. Yêu đức thứ tha buông bỏ. Ngay cả sự dối trá của nàng cũng không làm tôi bớt yêu nàng. Thậm chí còn làm tôi yêu nàng hơn. Yêu mỗi sáng thức giấc, yêu mỗi đêm thiếp ngủ, yêu cùng nàng bày cuộc chơi mới. Yêu cách nàng buông bắt từng khoảnh khắc đời trần, và mang tôi theo. Nàng cố gắng vác tôi lên đôi vai mảnh mai nhỏ bé? Nàng nấu cho tôi những món ăn được pha chế bởi công thức của trái tim. Nàng thì thầm với tôi những lời yêu thương chưa từng có trong sách tình ái. Nồng say tận hiến. Mỗi cuộc yêu miên man, nàng cuốn tôi vào thiên đường tình ái chưa có ai đặt tên.

Nàng là chị, là vợ, là mẹ, là sự sống khát khao nuôi dưỡng sự sống…

Và tôi yêu nàng.

Nhiều như nỗi đau khổ nàng gieo vào đời tôi…

***

Vị khách lạ dừng lời, hai tay đỡ lấy cái đầu như muốn gục xuống. Giờ tôi mới nhìn kỹ, xẻ ngang cái đầu chớm hói là một vệt sẹo lồi dài và to như một con lươn nhỏ. Chờ cho ông ta ngẩng lên, tôi nhìn thẳng vào mắt ông, nói:

“Cô gái trong chuyện của tôi đã chết. Không ai có thể làm cho nàng sống trở lại. Ngay cả ông, ông bạn ạ”.

Tôi định nói thêm, “Bởi ông chưa bao giờ yêu nàng. Ông đã biết sống đâu mà đòi biết yêu”, nhưng cố kìm, đứng lên, mở rộng cánh cửa, tỏ ý muốn tiễn khách. “Cám ơn ông đã chia sẻ câu chuyện”.

Vị khách đã bước một chân ra khỏi cửa, bỗng dừng lại. Lông mày ông ta giật giật, mắt tối sầm, khóe miệng mím lại, cố làm như thản thiên:

“Tôi quên chưa kể bà nghe chi tiết này. Trên đường đưa bố nàng ra sân bay, ông bất ngờ đòi tôi dừng xe ngắm cảnh mặt trời lặn. Mặt trời to và đỏ như một cái mâm máu. Ông mê mải ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ chuẩn bị chìm vào đêm tối, say sưa đến nỗi trượt chân rơi thẳng xuống vực…”.

Vị khách rút nốt chân kia, trước khi bước vào bóng tối, còn cố nói thêm:

“Bà biết đấy. Ông ta nhất quyết không nhận tội. Tôi đã tóm được ông ta trong tay. Nhưng tôi đã buông. Trả ông ta về với địa phủ của ông ấy!”.

Tôi rùng mình, khép cửa.

Mùa đông đã về, sao mùa thu cứ dùng dằng mãi chưa chịu đi…

 

Warrnambool, lễ phục sinh 2014

 

Tác giả gửi Văn Việt.

Comments are closed.