Thơ Nguyễn Thị Hải

Cây

Trước ngôi nhà tranh
Có một cái cây
Mùa xuân có hoa
Mùa hè có quả
Mùa thu quả chín
Mùa đông lá thưa

Trước ngôi nhà tranh
Có một cái cây
Ngày hoa tháng quả
Không sai hạn kỳ
……….


Cây hoa phượng bọc kín trong bóng tối
Con cá say nắng đã bị nấu thành món canh cá
Khép lại ngày
Bằng que kem giải nhiệt
Bé Amidan
Hát vang trong vòm họng tôi
Bài ca mùa hè
Lạnh buốt   


Trong đêm

Những vì sao xa
Những tinh cầu xa
Gần bên tôi
Con mèo nhỏ thèm sữa mẹ
Đang được bú trong giấc ngủ
Đặt bút xuống bài tập về nhà
Rồi lại cầm lên
Con mèo rồi sẽ lớn
Tôi cũng vậy
Tội nghiệp làm sao


Hoa cải

Nhà bà hàng xóm trồng một đám cải
Rau cải ăn hoài hủy suốt mùa đông
Sau cùng sót lại một đám hoa cải
Tặng lũ bướm xuân vừa mới ra ràng


Rau củ mùa đông

Trong màn sương muối giá buốt
Những người đi chợ sớm
Gánh rau thồ củ
Kĩu kịt
Mẹ tôi cầm vài đồng tiền
Chờ sẵn đầu cầu
Ới gọi bán rau gì đấy
Đáp lại là
Xu hào xà lách bắp cải cà chua
Cải đắng cải ngọt súp lơ
Khoai tây rau mùi rau diếp

Những rau củ mùa đông
Lần lượt qua cầu
Mờ ảo trong sương
Và hiện ra rất thực
Trong chiếc rổ của mẹ

Mùa đông

Mùa đông năm nay
Đừng để bà lủi thủi một mình ăn củ khoai trong bếp
Vì hai bà bạn cùng vui vầy ăn khoai mùa đông năm trước
Bà trước bà sau
Đều lần lượt ra đồng

Nhưng làm thế nào được
Con cháu đi học đi làm
Nếu bà có ăn khoai
Thì bà sẽ ăn cùng con mèo xám tro cũng già nua thường nằm xó bếp


Sơn mài

Những tia chớp lóe ánh vàng kim
Khảm nạm vào bóng tối sơn mài
Suốt đêm mưa đánh bóng
Làng Bảo Hà ngàn cây lá rì rào


Làng nhỏ

Một cơn bão
Một trận lũ
Cô lập ngôi làng nhỏ
Mọi người tụ tập xem cây cầu gãy
Ngoảnh lại thấy rặt người làng
Có mỗi một người khách lạ
Đến nhà ông B tuần trước
Đi mất trước cơn bão tới


Ngồi vắt vẻo trên cây Gạo giữa đồng
Trông giữ con bò nhà
Chợt phía đường cái một người đạp xe giống hệt cô tôi
Nhỏ bé bằng ngón tay
Đạp từng vòng lọc cọc
Bèn niệm chú
Nếu phải là cô đến cầu sẽ rẽ
Nếu chẳng phải cô cứ đi thẳng tuột
Bỗng cô xuống xe dắt bộ
Chừng xe thủng xăm xẹp lốp
Cây cầu còn cách đoạn xa
Cô tôi thực vất vả

 

Chú

Đúng lúc tôi nghĩ mình có hai ông chú
Một ông tên Thênh
Một ông tên Thang
Nghe cứ mênh mang
Thì từ đằng xa
Chú tôi đi lại
Vai quang gánh
Gánh nhẹ hều
Như không gánh
Tôi nép sang vệ chào
  “Chú”
Chú mơ hồ chào
  “Cháu”
Như không phải chú
Như không phải cháu
Như tôi mới chào cái mênh mang
Và thế rồi mênh mang chào lại


Ra ngõ

Chống gậy ra đầu ngõ
Rẽ tay phải hẳn qua nhà con trai thứ
Rẽ tay trái phải ngang nhà con gái út
Đi thẳng thì không có đường
Dòng sông chắn ngay trước mặt
Một chú bận đánh còng còng
Không trông thấy ông cụ
Gió thổi phất phơ chòm râu bạc


Lò gạch

Bầy chim én say mê chao lượn trên ruộng lúa
Không gian hầu như thoáng đãng
Nếu không bất động ở đó một lò gạch đốt dạo mùa đông
Một thứ hình hộp như được xây nên bởi loài ong cần mẫn bản năng
Một căn nhà sinh sống những con người cô đơn kì lạ
Một nấm mồ cất kỹ những linh hồn thuở xưa
Làn da mình nãy giờ căng thẳng
Chờ mãi một đám mưa xuân bay xuống từ vòm mây thấp nặng
Sông trôi nhanh
Cỏ hai bờ tái sinh liên hồi trong nước
Chỉ những bông hoa trì hoãn hiện kiếp riêng mình
Sực nhớ đến con tim của mình
Rảo bước theo đường bờ ruộng nhỏ hẹp
Đến bên cạnh lò gạch tàn lạnh
Vứt bỏ nỗi khổ tâm
Để trở thành một con chim én


Thợ mộc

Ngừng tay đục giữa đám dăm bào mùn cưa
Mùi thịt gỗ váng vất nồng đượm
Lão thợ mộc nhìn ra mảnh vườn
Thư thả ngắm con gà trống chộn rộn khoe trổ bộ mã lòe loẹt
                                   với lũ gà mái chân chỉ chất phác và nhẹ dạ
Trong thoáng chốc nó như hóa công hóa phượng
Rạo rực tính linh
Hóa thân ảo diệu trên cành táo sum suê xanh biếc
Lão thợ mộc nhắm nghiền đôi mắt
Nhớ thật kĩ trong óc khoảnh khắc biến hiện vừa rồi
Trước khi trở lại với mũi đục và phiến gỗ

Trong gỗ sẽ sống thiên thu con chim phượng hoàng linh thánh mang cặp mắt gà nhà
                                                     thuần lương thảo dã
Bí mật của bậc sáng tạo ẩn dật trong nghề mọn đổi cơm mua rượu chốn quê mùa


T

iếng kèn

Khi làng trên lúc xóm dưới
Khi kề ngay bên vách
Kèn đám ma như bông hoa sắt
Mà cái cuống gắn chặt vào vòm miệng hôi sặc mùi thuốc lào và rượu thịt được thết đãi
Cật lực thổi ra âm thanh buổi lễ chết
Loan báo khắp vùng

Bà cụ ngồi nhai trầu nét mặt cau có
Bảo đám ma tao may mà tao chết
Không cũng bị chúng nó thổi cho thủng lỗ tai


Đối diện

Cây gậy của người già
Gặp trên đường
Cái chai của người say rượu
Cây gậy dộng xuống đất ba dộng
Cái chai khua lên một vòng
Rồi cây gậy lại chậm rãi bước
Cái chai lại khật khưỡng đu đưa
Như chưa từng gặp nhau


Ngõ

Tiếng cười phá lên trong ngõ
Rồi tắt đi thành cái mím chi
Rồi thành nét vành nghiêm nghị
Rồi thì khóe mép trễ xuống rầu rầu
Ngõ gì mà dài thế
Một người mà như hai
Ông buồn đánh tráo ông vui
Ở quãng nào chẳng rõ


Cổ tích

Bà cụ kể chuyện hoàng tử Cóc
Cho hai đứa cháu nằm kẹp hai bên
Có một con cóc cô đơn
Sống dưới gầm giường tăm tối
Cũng vừa nghe vừa đớp vài con muỗi
Tiếng đớp muỗi có lúc vang to
Làm ngắt quãng giữa chừng câu chuyện cổ
Bà cụ bảo rằng con cóc này không phải là hoàng tử
Mà là cậu ông trời
Trong chuyện kể đêm mai


Ở riêng

Người đàn ông có gương mặt đẹp xanh xao
Ôm đứa con quấn tã đỏ hỏn chờ vợ vừa bỏ đi đâu đó
Căn nhà hai gian rỗng tuếch
Gian bếp lạnh ngắt
Vườn nhỏ chưa kịp trồng cây trái
Hai vợ chồng mới ở riêng
Gia sản chỉ có tiếng khóc oe oe của đứa con đầu lòng
Tiếng cười trong trẻo của người vợ
Và khuôn mặt người chồng đẹp xanh xao

Tôi thích khuôn mặt người đàn ông ấy
Khi tôi còn là con bướm nhỏ
Rập rờn bay ngang nhà họ
Tìm hú họa vài bông hoa dại


Vết thương

Tối đến dưới ngọn đèn
Tháo miếng giẻ buộc vết thương mưng mủ
Chồng xuýt vợ xoa
Nghe không biết ai đau

Thế mà lúc ban ngày
Vấp trúng mảnh sành chảy máu
Vẫn bừa ruộng băng băng
Cho kịp ngày bò kéo

Cơn đau nhịn lại
Đến giờ mới than

 

Mùa thu

Mặt trời quàng lên lưng bò mẹ tia nắng cuối cùng
Rồi lẳng lặng chìm xuống dòng sông mờ tối
Đợi tia nắng tắt dịu dàng như muôn lời không nói
Mới chầm chậm lùa về trong gió lạnh heo may


Đồng bằng

Ông tiều hòn non bộ
Xách rìu bước ra ngoài
Vòng quanh không thấy núi
Chỉ thấy đồng với sông

Trông thấy một lão nông
Dưới gốc đa nghỉ mệt
Bến sông gặp điếu ông
Buông cần vào sóng bạc

Theo đường cũ trở về
Rìu trên vai ngạo nghễ
Hát vang khúc sơn ca
Tiếng dội vào vách đá

Bầu trời trong xanh quá
Đêm thể nào cũng trăng
Đã hẹn với hai ông
Bên giả sơn uống rượu

Ngôi mộ đất

Người ta khiêng người chết ra đồng
Đắp thành ngôi mộ đất
Rồi trở về tiếp tục sinh sống làm ăn

Đám trẻ chăn bò chúng tôi ngày nào cũng ở mả
Ngày nào cũng trông thấy ngôi mộ đất
Chỉ chúng tôi biết cỏ xanh đã mọc phủ lên
Cúc dại đã nở hoa
Ngôi mộ đất trở nên quen thuộc
Chúng tôi có thể cười lên nắc nẻ ngay bên cạnh nó


Nước chè

Cũng cùng một thức chè lá
Mà nhà bên kia
Có phép có tắc
Hương vị mười năm không đổi
Còn nhà bên này
Đậm cũng được nhạt cũng xong
Tiện thì thêm nhánh gừng đập giập
Không có thì uống cũng vào

Hương vị mười năm không đổi
Cũng là một loại phong vị
Hương vị tùy tiện xì xằng
Cũng là một loại phong vị

Nhập gia tùy tục
Trước mặt là cốc nước chè
Xin cứ tự nhiên thưởng thức


Răng rụng

Những chiếc răng rụng của bà nội
Vương vãi đâu mất hết
Trong mảnh vườn
Nảy lên những cây lạ
Buổi sáng nọ
Bà bảo chiếc răng cuối cùng đã rụng
Nghe mới mẻ
Như ngày đầu năm mới

 

Nếp nhà

Con ốc sên
Bò trên giấc ngủ của cái trục lúa bằng đá
Ị xuống dưới khe
Ngày này qua ngày khác
Cô con dâu mới cưới về
Lăn cái trục ra
Quét được một đống phân cũ mới
Bà mẹ chồng gập bụng cười sặc
Cái đó cũng là nếp nhà
Không cần siêng năng quá


Cây đa

Ông ta đến
Buộc sợi dây lên cành của tôi
Chui đầu vào đung đưa cho đến sáng
Từ đó
Dân làng ghép tôi với tên ông ta để gọi
Lũ trẻ chăn bò rụt rè xa lánh tôi
Chúng bảo nhau đến ngồi dưới cây Gạo
Bỏ mặc cái tán rộng xanh mát của tôi
Hiu quạnh giữa đồng


Niềm say mê

Chú T đeo mặt nạ
Đóng vai Bờm hôm nay
Tôi không thích chú T
Nhưng mê Bờm lắm lắm
Chú T thường hay thét
Bờm lại chỉ tươi cười
Chú T nào phải bạn
Bờm mới là bạn thôi
Nhìn thấy Bờm tôi vui
Nhìn chú T tôi sợ
Muốn mượn Bờm chiếc quạt
Sợ chú T chối từ
Có nắm xôi muốn tặng
Chú T nào nhận cho
Tôi với Bờm âu lo
Chẳng đến gần nhau được
Hễ mà tôi dợm bước
Chú T liền hiện ra
Trong gang tấc đâu xa
Mà trùng trùng cách biệt
Hội Đình người chen chúc
Tôi đứng nép lặng yên
Giữa liên hồi trống giục
Say mê ngước nhìn Bờm


Ông cháu

Người khách xa mới đến chơi nhà
Hỏi thăm về cụ ông đã khuất
Cụ bà nhỏ nhẹ đáp
Ông cháu đi chơi xa được hơn một năm rồi

Lỏm nghe về dạy lại các con
Cứ tấm tắc ngợi khen
Lời nói tiếng ăn nhà nho phong lễ giáo
Đứa trẻ con há mồm nghe không hiểu
Bà nội nó chẳng nói thế bao giờ
Về ông nội đã mất ngày xưa
Bà luôn gọi cái nhà ông ấy
Lúc còn sống làm tình làm tội
Kể lể trách hờn một đỗi
Lại sụt sịt khóc thương
Lại lập lòe hương khói
Lại đứng lặng trước bàn thờ không nói
Hay là nói ở thâm tâm
Ông cháu đi chơi xa thấm thoắt mà đã chục năm

 

Bà nội

Luôn sợ hãi bóng đêm và cái chết
Sợ linh hồn người chết rủ đi theo
Bà gài ở chân giường con dao sắc
Hễ bất an là chém chửi ào ào
Giữa đêm sâu hay dậy hút thuốc lào
Rít điếu kêu rồi phả hơi sặc sụa
Lầm bầm bảo tao hãy còn đây nhá
Tao thức ngồi canh sự sống của tao
Tóc cạo sát đầu, tay nhức chân đau
Răng rụng hết, da chùng thịt rút
Ôi bà tôi sao hãi hùng cái chết
Trong lúc ông tôi đã mất lâu rồi
Uổng thịt xôi khấn nguyện trước phật trời
Uổng áo chùng thâm, uổng vòng tràng hạt
Uổng kệ kinh tụng vô thường bát ngát
Dao sắc đêm đêm vẫn giơ chém quỷ vô thường
Bà một mình cô độc dị thường
Trận chiến hư vô không đồng minh trợ giúp
Con cháu gần bên vờ như không biết
Cười trộm sau lưng già lẫn mặc bà
Chỉ có ông tôi hôm nào trong điềm mộng
Nhắn nhủ bà ông đứng ở bên sông
Ngày nào bà đến chuyến sang
Đò xa bến lạ có ông đợi bà


Cô dâu

Cầm chổi quét xác pháo tơi bời
Ngửi nốt mùi thuốc pháo thơm ấm
Khuôn mặt đầy đặn như nàng Tiết Bảo Thoa
Đã rửa sạch phấn son đám cưới
Mỉm cười ý nhị với anh chồng tốt mã mà đoảng
Đang ngẩn ngơ nhìn

 

Thầy cúng

Chẳng người lớn nào
Có phép thần thông đoán định nổi tương lai
Của lũ trẻ cá mè một lứa
Chúng nó lại càng không đoán
Trò rồng rắn lên mây
Không cẩn thận là bị tóm

Bạn tôi
Dáng người hộ pháp
Khuôn mặt khờ khạo
Sai vợ mua vải
Cắt áo chùng thâm
Sắm mõ sắm chuông
Hành nghề thầy cúng


Trăng thanh gió mát

nh chồng quê giơ nắm đấm vào cô vợ quê nằm bẹp giữa sân
Ngay giữa cảnh trăng thanh gió mát
Bà mẹ vợ ở làng bên
Không nghe thấy tiếng con gái khóc thảm
Ông bố chồng ở xóm trong
Không trông thấy thằng con trai ác nghiệt
Không nghe thấy gì
Không trông thấy gì
Đêm trăng thanh gió mát


Hoa hòe

Bốn lần sinh con gái
Thai lần này con trai
Chín tháng và mười ngày
Lần cuối cùng có lẽ

Bà mẹ không còn trẻ
Ốm xanh xao gầy gò
Nằm bên chồng lặng lẽ
Ngửi thấy mùi hoa hòe

Ngửi thấy mùi hoa hòe
Qua khung cửa sổ mở
Khu vườn sau thoảng gió
Dăm cây hòe trổ hoa

Mệt nhọc không ngủ được
Buồn phiền không khóc được
Bao nhiêu niềm u uất
Trút hết cùng hoa hòe

Trút hết cùng hoa hòe
Hoa hòe cũng trút cạn
Bầu hương nồng sẻ chia
Hoa trắng xanh nhợt nhạt


Một dòng tiểu sử của bạn tôi

Có bà nội bị điếc
Hàng mấy chục năm
Thỉnh thoảng lại nói ra một câu
Không ai hiểu
Bà chỉ thích trò chuyện với nước
Mỗi khi ngồi lầm lũi cọ rửa
Có lẽ thế giới bên trong bà
Cũng ngập tràn là nước

 

Bỏ nhà

Một ngày nọ
Ghét mẹ giận cha
Chán em chê chị
Tôi xin tá túc ở nhà bà góa
Bà góa cô đơn quanh năm ngày tháng
Hồ hởi chăm bẵm tôi
Nhưng nửa đêm
Không ngủ được
Sực nhớ con mèo
Chẳng có ai thương
Khi tôi đi khỏi


Khói bếp

Đàn chim sẻ đậu trên nóc bếp
Giám thưởng hờ hững
Làn khói bay lên từ bữa trưa bà mẹ đang xào nấu
Mâm cơm bày ra giữa nhà
Còn một mâm cơm khác
Bày dưới trời mây
Linh hồn của cơm canh mùi vị
Thếp vào tầng khí quyển
Một quê hương phù ảo


Đêm thu

Bên đường chiếc ao nhỏ
Lặng chiếu mảnh trăng mờ
Không ngẩng đầu nhìn thử
Rảo bước mau về nhà

Rửa mặt hồn chợt tỉnh
Sân giếng làn gió thu
Trùng trong vườn thức dậy
Tiếng dưới chân vang rền

Vào ngủ không nằm mộng
Chăn mỏng đắp nửa hờ
Phần mình tạm xong việc
Lũ trùng còn trần thân


Bóng lá

Soi vào lòng giếng nhỏ
Tàu lá chuối vườn bên
Phiến lục ngọc vẹn tuyền
Trang tình thơ vừa mở

Lũ cá nhỏ mặt nước
Lượn thành đàn lao xao
Nhìn mà không ngắm được
Nhớ người muôn năm nào

Giả Bảo Ngọc chàng đâu
Để hỏi vay chữ lục
Bài hài chờ ráo mực
Nơi am nghèo Basho

Nguyễn Ức Trai nhà thơ
Viết bài thơ vịnh chuối
Ngọn xuân phong thừa lại
Thổi mát lành tâm tư


Tát nước

Mảnh ruộng thì to
Gầu dây thì nhỏ
Hai người lẳng lặng tát
Tát triền miên
Đến độ
Quên luôn mảnh ruộng
Quên luôn chiếc gầu
Quên luôn bản thân
Đầu óc trống rỗng
Đúng lúc ấy mẹ bảo
Gượm. Đổi bên cái nào


Dọn dẹp

Quét dọn nhà cửa
Lau chùi bàn ghế
Xong xuôi bước ra trước sân
Nhìn ở góc vườn
Hoa bưởi dường như trắng hơn

Canh

Canh lúa phơi trên sân
                                      rơm phơi ngoài ngõ
Canh cơn nắng
                          bóng râm
Canh người qua
                             người lại

Con chó nhỏ tập canh nhà
Canh người cầm liềm đội nón
Không đi luôn mà dừng lại
Nhìn nó bồn chồn xăng xái
Sủa lên những tiếng thơ non
Rồi phì cười trong khăn che mặt                                

 

Bài thơ nhỏ tặng con bò nhỏ

Sừng mọc ra rồi
Lấp ló trên ngọn cỏ may
Bò nhỏ ơi
Có còn nhớ mẹ?

 

Người ngủ say cất vó bè

Ông B cất vó bè
Đến về già mới nghỉ
Một hôm ông nằm mộng
Ông vẫn cất vó bè
Có con cá chép bạc
Mắc lưới giữa không trung
Toàn thân trắng lóng lánh
Ông B lòng băn khoăn
Cái giỏ ông đã cất
Cái lưới đã rách tan
Cớ tại sao con cá
Vẫn mắc thân vẫy vùng


Nón bay

Chú nọ ì ạch đẩy xe thồ
Dưới trời gió gió mưa mưa
Bỗng gió thổi bay chiếc nón
Vèo xuống dòng sông nước đầy
Chú nọ ngẩn ngẩn ngơ ngơ
Hết nhìn tay lái tay vịn
Tay nào cũng bận cũng nặng
Chẳng thể buông được tay nào
Tiếc nhìn chiếc nón thở phào
Nước mưa tuôn tràn trên mặt
Thì thôi tay lái tay vịn
Lỏng buông ra nữa làm gì


Ngủ

Tôi chợt nghĩ rằng
Đêm hôm khuya khoắt
Vắng người
Cái cuốc sẽ trò chuyện với cái liềm
Cái gầu sẽ lên tiếng với quang gánh
Thúng mủng sẽ thì thầm với giần sàng
Trên giàn gióng tre nhà dưới
Tôi đi chân trần khe khẽ
Trộm nghe
Nhưng trong màn đêm yên tĩnh
Ánh trăng lờ mờ
Chỉ có tiếng con lợn ụt ịt
Con gà vỗ cánh
Những đồ vật hết thảy ngủ say
Đặt đâu yên đấy
Cả cái chổi rơm tôi suýt xô vào
Cũng dựa vào tường ngủ say như chết

Ngoại giới lạnh lùng

Múc nước lạnh
Bằng chiếc gáo lạnh
Định nấu ấm nước pha trà
Còn nấn ná
Chiếc gáo lạnh úp trên bể nước lạnh
Chẳng thể ấm áp cùng nhau


Ống dây tưới

Bị vứt lại giữa vườn
Cạnh những luống rau xanh tốt
Vào lúc nửa đêm
Bỗng hóa thành con rắn
Trườn đi
Không tiếng động
Giữa màn sương rơi xuống lộp độp

Đến rạng sáng
Người ta trông thấy nó
Vấy bùn nằm cứng đờ
Còn nguyên đoạn dây thun băng bó
Cho một lần thương tích cũ

 

Nhà người tôi yêu ở giữa làng

Nhà người tôi yêu ở giữa làng
Lúc chưa yêu tôi thường đi ngang đấy
Nhìn như nhìn mọi căn nhà xung quanh

Đến ngày dù không đi ngang đấy
Căn nhà vẫn cứ hiện ra
Khác biệt mọi căn nhà

Tình yêu tôi đơn phương thiết tha
Tự đầy rồi vơi
Tự mơ rồi tỉnh
Căn nhà ở giữa làng
Bình dị như mọi căn nhà ở làng quê tôi


Áo con thơ

Vết bẩn mới chồng lên vết dơ cũ

Chiếc áo đứa con mặc ngày hôm qua
Những ngày trước nữa
Hình bóng con chạy tung tăng trên con đường thời gian
Từ lúc nhận chiếc áo mới may trên tay mẹ
Những âm thầm của da thịt con
Những giấc mơ đơn độc của con
Cuối cùng lại trở về với mẹ
Trong manh áo cũ sờn quen thuộc
Mẹ nâng niu
Mẹ giặt vò bằng đôi bàn tay ưu tư cần mẫn
Nước ao trong vỗ mãi tiếng lòng của mẹ


Tiệc chay

Ba con chim về ăn chuối chín
Một con là ông P thịt lợn
Một con là ông C thịt bò
Một con là ông T thịt chó
Ba ông đã quá vãng năm xưa
Giờ hóa thành chim suốt đời ăn hoa quả
Bữa tiệc chay ríu ran vui vẻ
Chuối chín thơm lừng
Một góc vườn quê


Cái bóng khờ

Ngồi thu lu dưới bóng trăng
Cái bóng cũng ngồi thu lu
Đôi vai rung rung rấm rứt
Nhìn chằm chằm vào cái bóng
Khóc mãi
Như khóc với cái bóng
Cái bóng cũng rung rung rấm rứt
Y hệt đứa khờ
Chả hiểu vì sao lại khóc
Quệt nước mắt
Bật cười
Cười cái bóng khờ


Hoa cà tím

Dắt bò đi ngang vườn cà
Vườn cà đang ra hoa tím
Dắt bò đi quanh vườn cà
Bò gặm cỏ người ngắm hoa
Hoa cà tím, quả cà non cũng tím
Cuống lá phủ lông tơ tim tím
Cả buổi chiều no nê màu tím
Chỉ dạ dày bò chứa đầy cỏ xanh


Bạn đồng hành

Sao không viết tựa đề là hoa nhài
Rồi cả bài thơ chỉ nói về hoa bưởi
Sao không viết tựa đề là sông thu
Rồi cả bài thơ chỉ kể về ngọn núi

Từ tựa đề đến bài thơ
Là khoảng cách từ khóm hoa nhài đến cây hoa bưởi
Từ dòng sông mùa thu đến ngọn núi mùa xuân
Thơ sẽ đến bên ta làm một bạn đồng hành


Quê hương

Nghĩ đến loài cá trạch ẩn nhẫn trong bùn ẩm
Khi đi tắt lòng mương cạn
Mùa đông sương xám
Giăng mờ mờ
Chân giẫm triền miên lên cỏ lụi
Đánh động châu chấu bay lên
Buồn buồn
Đến gò mối đùn
Ngồi nghỉ chân
Gỡ bớt cỏ may bám kín ống quần
Xa xa có người
Đi lại hành trình của mình
Gió thổi ngược
Vào khuôn mặt cô đơn
Hãy ẩn nhẫn
Vượt qua quãng đồng sầu muộn
Rồi sẽ về đến mái nhà vui

Comments are closed.