Thơ Quảng Tánh Trần Cầm

Woman 2_Atom Hovhanesyan (1981-2018)

 

truyền thuyết đô thị

 

phân thân  ̶ ̶ ̶  bạn nói phân thân

nhẹ nhàng tách rời khỏi xác

lênh đênh trên dòng chảy vô hạn

bềnh bồng trong bầu sinh quyển phi trọng lượng

như lạc vào một bức tranh chagall

 

nhiều khi

tôi ngoái đầu nhìn lại

thấy tôi miên man bên này rào cản

một màu xám tro ngao ngán đến tội nghiệp 

câm lặng cầu nguyện và đợi chờ

 

chờ đợi ngón tay chỉ trăng

đú đởn trong vũ trụ cơ hồ ùn tắc uất nghẹn

giật mình choàng dậy đầu hôm

giấc ngủ đối đầu trăm điều dối trá

trâng tráo cổ động nhai đi nhai lại

đống giẻ rách chó chê 

(có phải đây là kỹ năng thời thượng?)

 

bạn kể người ăn mày sùi bọt mép

cất tiếng hát đau buốt ruột gan phèo phổi

ngày dài cưu mang tội và nghiệp

phát hiện chứng ung nhọt tâm thần đã di căn

bên cầu treo ranh giới giữa hai cõi sinh và tử

 

tôi mơ màng dỗ mãi dỗ hoài giấc mơ không dứt 

giấc mơ trại súc vật ăn tạp

ăn bao bụng ăn bể bụng

ăn chí mạng all-you-can-eat

và ngậm ngùi nhìn quanh vùng đất khổ  ̶ ̶ ̶ 

 

nơi đây người người cúi mặt bước xuống thời tang thương mới

giữa ban ngày nghe tiếng chó tru ma từng hồi

chứng chóng mặt vertigo bộc phát và lan rộng

thân xác mệt mỏi nặng ì ù lì như đá tảng

phân thân  ̶ ̶ ̶  bạn nói hãy phân thân. 

 

đêm vô cùng tận

tôi như người bỗng lênh đênh giữa đời –̶  TCS

 

đêm bước qua khu phố tạp nhạp

quày quả sau cơn mưa bất chợt

gió lạnh từng chập vi vu

thơ vụn / thơ rời

thơ rụng / thơ rơi

rớt lăn long lóc

chữ nghĩa va vấp vỉa hè khai nồng rác rưởi 

 

dưới ánh đèn đường soi lệch trơ thân nhàm chán

tôi mải mê lầm lũi

đi trong giấc ngủ muộn

ở trọ trong chiêm bao mạch nha

lặp đi lặp lại

đừng đừng đừng

 

nhiều khi thật gần

mà vút xa tầm tay với

đừng đừng đừng

đừng đứng bên kia rào cản

đừng đứng bên kia vực sâu

đừng khóc đừng vẫy giải khăn sô tấm vải liệm

đừng quá vội ngoảnh mặt chia tay

 

đêm rên xiết trên dòng chảy miên man

có cách nào cho tôi chạy trốn đêm nay  ̶ ̶ ̶ 

đêm dài vô cùng tận?

 

cơn đau gặm nhấm

 

ngày chủ nhật không vần vè

jack và jill bắt thang máy

lên ban-công khu nhà hàng tầng hai mươi ba

mùi thịt nướng thơm phức

hòa quyện trong không khí ẩm đục hơi nước

giờ này thành phố mù sương đã lên đèn

bồng bềnh trong ảo giác treo lơ lửng tầng cao

rơi tự do chậm và nhẹ ̶ ̶ ̶ 

như hít thở mùi khói xích-lô máy ngày nhỏ trước cuộc đổi đời

người mơ màng chờ đợi trong tịch lặng chân không

bi kịch miên man không dứt của loài gặm nhấm

ô hay humpty dumpty ôm ngực thở hổn hển 

ngã sấp mặt

vỡ thành từng mảng

kết thúc được xếp đặt tỉ mỉ

chu đáo từng chi tiết vụn vặt

không chút nghi ngờ:

ngã từ tầng cao tức nhiên là chết  ̶ ̶ ̶ 

lẽ thường! 

(cũng như cơn đau đã di căn cùng khắp) 

người quay mặt cúi đầu đốt điếu thuốc lá

điểm lửa bừng cháy rồi nhẩn nha le lói bất động

điện thoại thông minh trên tay than mệt mỏi

ngày qua chậm chạp lấn vào đêm

không chút đắn đo cân nhắc

thản nhiên như loài gặm nhấm

gặm hoài nỗi lo âu buồn nản triền miên

không chia chác 

không nhân nhượng

mơ hồ đóm lửa héo hon

mơ hồ đêm loang tím lịm

đột nhiên bên mớ chữ vàng ố

nước mắt không khóc chảy dài

từ đời này hay nhiều đời đã qua. 

 

  Q.T.Tr.C

Comments are closed.