Văn học miền Nam 54-75 (480): Lệ Hằng (kỳ 2)

Tóc mây

Văn Việt xin giới thiệu với bạn đọc chương cuối của truyện dài “Tóc mây”, theo văn bản trên vietmessenger.com

Chương 4

Image result for truyện tóc mây của lệ hằngTôi nóng lòng chờ ông Văn. Chị có tình yêu của ông ấy mới an ủi vỗ về được chị trong lúc này, nghĩ đến những ngày dài, những đêm lạnh, chị nằm đó một mình, vào ra một mình với bao nhiêu lo âu và chán chường của một người trốn tránh, tôi ứa nước mắt khóc cho chị tôi.
Tôi lại nhớ chàng, cha đang làm gì giờ đây, đàn thánh ca hay đi dạy học có khi nào cha nhớ đến tôi không? Tôi thèm được nghe giọng nói trầm ấm của chàng quá, thích đến lịm cả người đi được. Tình yêu là thế này sao? Tôi chỉ muốn được gặp chàng ngay bây giờ, ngay lúc này để gọi lên một chữ anh thôi, tôi không biết chàng buồn hay vui khi thấy tôi, tôi không biết làm gì bây giờ.

Cánh cửa sổ phòng chị Khuyên vẫn mở, chị Khuyên xuất hiện mờ xa ở khung cửa đó, chị lại đứng nhìn về phía đồi Domaine de Marie, ở đây có những tòa nhà mà tháp cao vun vút vương lên nên trời đục sương, mái đỏ cong cong, vòm cổng buồn tu viện này chị Khuyên đã khoe tôi: “Chị nhìn nó hơn một tháng nay rồi, mai sau chị sẽ cho con chị đi tu nếu nó là con gái, ở trần nữa lớn lên khổ như chị cay đắng lắm em ơi”. Cánh cửa phòng đóng lại, ruột tôi như thắt lại, tôi linh cảm một quyết định nào đó của chị đã đến, cánh cửa khép lại như một chối từ. Tôi quay nhìn sau lưng:
– Trời ơi! Sao lâu thế không biết, giờ này mà chưa thấy đến, bực ghê.
Sau lưng tôi con dốc vẫn vắng người, nương chè xanh rì trước mặt tôi thấy chị Khuyên bước xuống vườn, tôi rủn cả người:
– Chết rồi, chị ấy xách vali đi.
Tôi chới với trên đỉnh đồi, nương chè xanh mờ đi, trời cao xà thấp xuống. Ông Văn chưa đến, trời sao lâu thế. Tôi bỏ chạy, vừa lúc đó Phan gọi vang:
– Tố Kim coi chừng ngã kìa!
Tôi quay phắt lại, ông Văn người yêu của chị Kim đó, cha của con chị Khuyên đó sao? Họ sắp có con với nhau, tha thiết đến thế là cùng mà vẫn phải xa nhau.
Tôi nói khẽ:
– Chị Khuyên đó kìa.
Phan ngơ ngác không hiểu gì, ông Văn đưa hai tay lên, ông muốn kêu lên nhưng âm thanh tắt nghẹn, mắt ông run lên, cả khuôn mặt biến đổi xuất thần theo dáng chị Khuyên chậm chạp di động ở đằng xa. Tình yêu tôi không ngờ nó lại lạ lùng đến thế, nó làm ông Văn, một người đàn ông có bản lãnh và đầy nghị lực trở thành trẻ con như ai. Ông lắp bắp:
– Trời! Tố Khuyên, Tố Khuyên.
Không nói gì thêm ông lao vụt xuống đồi chè, tôi đứng lại với Phan. Chị Khuyên bắt đầu lên dốc đỉnh đồi bên kia, áo dài chị tím ngắt trong nắng chiều hiu hắt. Một nặng trĩu trên tay một hắt hiu trên đời. Ông Văn chạy đến với chị hình như chị chưa biết, tôi im lặng ngắm cái hạnh phúc xót đau của hai người, tôi thèm tình yêu dù cay đắng như chị khuyên cũng được, ừ nhỉ tại sao không? Tại sao không có một đứa con với chàng, như chị Khuyên đã có với người chị yêu.
Có gì tội lỗi đâu? Tôi sẽ suốt đời mang tình yêu chàng trong lòng tôi, người tôi run lên vì ý nghĩ lạ lùng này, tôi chới với như sắp ngã, tôi thấy chị Khuyên lảo đảo ngả vào tay ông Văn, chị xúc động, chị thua trận rồi, bóng hai người nhập làm một trên đồi cỏ xanh.
Tôi mờ nước mắt nhìn theo họ mà nhớ đến chàng, họ dìu nhau về lại ngôi nhà cũ. Tôi khóc khi nào mà môi mặn nhớ thương.
Phan tha thiết:
– Kim.
Tôi đăm đăm nhìn Phan nghe như tiếng chàng:
– Anh!
Rồi tóc Phan bay dạt về một phía, rồi Phan đằm thắm ngó tôi, tôi bàng hoàng:
– Xin lỗi anh, Kim lầm, Kim xin lỗi.
Phan ngơ ngác, chàng làm sao hiểu lòng tôi, tôi nghe âm vang lời gọi của chàng qua giọng nói của Phan và tôi đã gọi “anh” như gọi để nhớ một người khác.
– Tại sao Kim xin lỗi anh? Kim lạ lùng quá.
Tôi ăn năn:
– Kim xúc động quá, anh đừng để ý nghe.
– Thú thật tôi không hiểu gì cả, tự nhiên cầm giấy đến nhà Kim, dì Kim đi vắng chỉ có ông Văn đang thừ người mong tin Kim, thấy thư Kim ông ấy hối hả đi liền, tôi hỏi gì cũng không nói, rồi người con gái áo tím bên kia đồi ai đó Kim?
Tôi lắc đầu:
– Thôi mình về. Bổn phận Kim đã xong, giờ này không nên làm phiền họ nữa, phải không anh?
Tôi vào phòng chị Khuyên, năn nỉ khóc lóc mãi, chị Khuyên đã chịu về nhà dì Thảo. Ông Văn đi về Sài Gòn – Đà Lạt mỗi tuần. Tôi bỏ cả học hành để lo cho chị, tôi viện cớ mới vô học gần tết rồi học cũng không bao nhiêu ra giêng gạo một mạch dễ đậu hơn, để ở lại với chị.
Dì Thảo dành cho chị một phòng nhìn xuốn thung lũng, phía bên kia khu đồi đỉnh tháp cao của Yersin, triền dốc mướt xanh và những sáng những chiều tôi ngồi mà nhớ thương, và mơ ước xa xăm của đỉnh tháp cao vút nhà thờ của chàng, càng xa chàng càng nhớ thương day dứt nồng nàn hơn.
Những chiều có gió lạnh, gió se mình trên mặt hồ phẳng lặng tôi đi bên chị Khuyên mang bụng ì ạch mà nhớ chàng quá chừng quá đỗi.
Họ chua xót yêu nhau, nghịch cảnh trái ngang nhưng họ vẫn có con với nhau, nhưng ông Văn vẫn yêu chị say đắm, yêu lê thê như cuộc tình cuối đời để đời ngàn năm cho nhau.
Ông Văn nâng niu từng bước chân chị trên triền cỏ dốc, trìu mến từng cơn mệt vì thai hành, họ say sưa tương lai con họ, họ quên một người đàn bà, mà dù lòng bao la hơn đại đương, hồn cao hơn núi cũng không tha thứ cho họ được: bà Lê Văn.
Chị Khuyên đang ngủ, muốn tâm sự với chị nhưng chị ngủ rồi, đứa con trong bụng làm chị làm chị ngủ không muốn no mắt, ngủ trưa, ngủ chiều ngủ tối. Dì bảo:
– Con Khuyên nó ngủ nhiều quá bắt chương cái bụng đó mà, đố khỏi mai mốt đau đẻ chưởi chồng cho mà coi.
Chị Khuyên cười tủm tỉm, ông Văn tha thiết:
– Con thích đau giùm Khuyên nữa chứ lo chi Khuyên chưởi hả dì.
– Í cha, con đầu nói rứa chứ mai mốt đầy nhà, mỗi lần vợ nói “anh ơi em có bầu” nhăn như khỉ cho coi.
Ông Văn chắc xuống phố mua trái cây cho chị, tôi muốn yên lành về mãi thế này với chị Khuyên, dù thỉnh thoảng thoáng gợn lo âu trong mắt chị.
Phan lâu lâu ghé thăm tôi, chàng cho tôi những giây phút ấm lòng, chỉ có thế thôi. Tận đáy lòng thầm kính tôi vẫn mãi hoài yêu mình cha Duy.
Tôi lấy lá thư chị Khanh gởi lên hôm qua tìm đoạn ngắn nhất nhưng thích nhất ra đọc lại:
– “Tố Kim lên đó có hạp không? Tội mạ ghê vừa mới hết bịnh lại lo con Kim đau ốm trên đó. Cha Duy đó Kim nhớ không? Cha có đến nhà hỏi thăm tin tức Kim, cha bảo lâu quá không thấy Kim đi học với đi nhà thờ, chị có cho địa chỉ của Kim rồi đó. Chị Khuyên ơi, có vui vẻ không? Mai mốt thế nào mạ cũng lên với chị đó, ba mạ tuy buồn nhưng lúc nào cũng thương chị lắm, mạ chỉ mong chị vui thôi, mọi ngang trái âu cũng là định mệnh…”
Tôi cười một mình, tôi gợi cho tôi nụ cười của chàng. Tôi mong thư chàng mấy hôm nay rồi, hỏi địa chỉ tôi, thế nào chàng cũng thư cho tôi.
Nghĩ đến lúc được đọc thư chàng, tôi chỉ muốn reo lên như suối trong rừng reo với cây cỏ.
Tôi bỏ những buổi đi chơi để ở nhà đợi thư, mỗi lần ông đưa thư ngừng lại trước nhà, tim tôi đập loạn lên, cuống quýt hỏi, cuống quýt ngóng chờ, tôi nhìn đăm đăm ra ngõ, tôi vụt nhẩy xuống vườn, vụt lao ra cổng, ông đưa thư đến. Trên đời này ngoài những người thân yêu, chắc cái nhà ông đưa thư là đáng yêu nhất.
Ông hấp háy cười:
– Nhà có thư, cô ký giùm được không, thư bảo đảm.
– Được chứ, ồ tên tôi mà.
Thư mẹ, ôi có bao giờ mình hơi buồn khi có thư mẹ không? Vui cũng có đấy nhưng quả thật có chút buồn, vậy là chàng không yêu như tôi nghĩ, như tôi tin.
Tôi trở vào nhà vừa đi vừa đọc mandat lên cho chị Khuyên, những lời mẹ viết làm tôi khóc: “Con hư nhưng mạ vẫn thương con, đừng buồn nữa nghe Khuyên. Khỏe chút mạ sẽ lên với con, gắng giữ gìn sức khỏe nghe Khuyên, nghe Kim. Kim đi lãnh tiền về xài vặt nghe.”
Tôi mờ nước mắt tôi thương mẹ quá. Có tiếng chuông reo, tôi quay ra và lòng tôi như vỡ ra, như tan ra, trái tim chạy trốn, linh hồn bay cao, tôi không tin gì hết tất cả quay cuồng vào rừng hoa chim hót, có phải không? Ô kìa rừng hoa anh đào sau lưng chàng? Chàng đến với tôi, tôi không mơ, tôi lao người ra ngõ, tôi nói hụt hơi:
– Cha! Trời ơi cha!
– Tố Kim, coi bộ con khỏe ra chớ.
Trời ơi như thế là Kim đang mơ.
Tôi quên hết, tôi dặt dặt tay chàng, tôi không thèm nhớ chàng là linh mục nữa, chàng mặc đồ thường, không quên xách theo cái vĩ cầm, đời chàng không thể thiếu âm nhạc.
Chàng vuốt nhẹ tóc tôi, tóc mây từng sợi mỏng xoa bay theo gió dưới tay chàng, hình như chàng thích mái tóc tôi, mái tóc không quăn, mái tóc chỉ gội bồ kết với chanh.
– Cha!
– Có ai ở nhà không Kim?
– Quên, Kim xin lỗi chả mời cha vào nhà, tại Kim mừng quá đó.
– Đúng là trẻ con.
– Không Kim không có đòi kẹo đâu nhé.
– Nhưng với cha Kim vẫn là trẻ con.
– Không, Kim biết yêu rồi, Kim không nhận kẹo nữa.
– Cứ nhận rồi cái khác tính sau.
Tôi nhìn chàng chỉ một giây thôi mà đủ hết lời mà đủ hết tình.
– Dì Kim đi vắng, chị Khuyên ngủ, ngủ mê lắm cơ.
Chàng nhìn quanh:
– Đẹp quá hèn gì Kim quên mất Huế.
Tôi di chân trên nền nhà:
– Không bao giờ Kim quên, Kim cố quên nhưng không được.
Tôi đỡ vali cho chàng:
– Cha ngồi cho khoẻ đi cha, để Kim…
– Kim ngồi xuống đi.
– Ơ, Kim mừng quá quên hết trơn.
– Mừng thật không?
– Thật chứ bộ, hứ ghét cha ghê nơi.
– Ghét thì cha về nhà xứ.
Tôi cuống quýt:
– Không, Kim nói ngược chứ bộ, cha chả hiểu con gái chi hết.
Chàng cười, chưa bao giờ chàng cười đẹp như hôm nay:
– Coi bộ Kim khoẻ ra nhiều.
Tôi e lệ cúi mặt, má đỏ bừng lên, tôi trốn đôi mắt người tôi yêu.
– Kim!
– Dạ.
– Thôi cha về nghe, mai cha đến.
– Không, anh… Ơ cha ở lại tí đã.
– Cha lên đây nghỉ 2 tuần.
– Hai tuần thích nhỉ?
– Ai thích?
– Kim thích, mà không, không Kim không thích.
Chàng cười:
– Chiều rảnh ghé thăm cha.
– Ở đâu hở anh, ơ ơ… cha ở đâu kia?
– Nhà thờ viện đại học.
– Nhà thờ viện đại học, Kim biết, Năng Tỉnh phải không cha?
Chàng gật đầu:
– TÌm phòng số 15 nghe, thôi cha về, cha sợ Kim rồi.
– Cha sợ Kim, sao thế?
– Ờ, sợ Kim và sợ cha.
– Kim không hiểu?
– Cha biết Kim hiểu.
Tôi chỉ biết nhìn chàng, lòng tôi rối bời nhưng lòng tôi vui, nỗi vui mừng không thể nói nên lời không thể gọi tên.
– Cha về nghe.
Tôi bịn rịn:
– Chút đã đi cha, cha về sớm thế?
Chiến thắng đã nhiều khó thắng thêm.
Tôi mím môi:
– Anh!
– Kim, vào đi cha về!
Gió rì rào qua các hàng thông xanh, ngoài kia buổi sáng đầy hoa nở, đầy chim hót những cụm mây lồng trôi lênh đênh.
Chàng vuốt nhẹ tóc tôi, mắt dõi nhìn ra xa, giọng chàng êm như hơi thở:
– Kim à, hãy biết rằng cha cũng thương Kim, nhưng thôi lằn mức đã định rồi đừng buồn nghe, rồi mai mốt lập gia đình Kim sẽ quên cha. Kim nín đi, đừng khóc như thế cha buồn, lớn rồi đấy không còn bé bỏng gì đâu.
Tôi mờ nước mắt:
– Kim không muốn cha về, muốn cha ơ đây với Kim hoài được không?
Chàng lắc đầu:
– Trẻ con thật, cha ở đây hoài ở đây với Kim ấy à? Hay nhỉ, rồi dì Kim, chị Kim nghĩ sao?
– Đâu có sao, con nói cha lên thăm Kim, thì phải mời cha ở đây chứ. Ở đây đi cha, nhà đẹp không cha?
Chàng vẫn cười:
– Chiều đến cha, chóng ngoan cha thương, cha về nghe.
Tôi sững người trông theo, những bước đi chậm, anh đào nở hồng hai bên chàng, áo chàng vàng nhạt tóc bồng bềnh lãng du, chàng không dám quay lại nhìn tôi, tay xách chiếc đàn tay xách vali, chàng bỏ tôi đứng vời trông theo chàng.
Tôi mân mê từng sợi tóc nhỏ, mùi thơm nào như cây, như cỏ, như hoa rừng. Mùi thơm nào từ bàn tay chàng vươn nhẹ trên tóc tôi buông lời tình tứ.
Tôi cười một mình hoài. Ở đây không ai biết chàng, tôi sẽ bắt chàng dẫn đi phố chơi, tôi sẽ bắt chàng mua áo len cho tôi, tôi đòi nhiều thứ lắm, cho chàng mệt nhoài vì chiều tôi vì thương tôi kia.
Tôi hát nho nhỏ một đoạn tình ca, chàng hát hay hơn tôi nhiều, chàng mà hát Tạ từ của Tô Vũ thì khỏi chê. Tôi muốn nói chuyện với ai đó về chàng quá. Tôi đi tìm chị Khuyên.
Chị Khuyên vẫn còn ngủ, chiếc áo len hơi chật với bụng chị, hẩng lên bày một khoảng da thịt trắng như sữa và nổi cao một đống như đồi cát mịn.
Chị đàn bà rồi đàn bà thật sự là đàn bà khi có một đứa con. Trông chị ngủ cái bụng nổi cao như đồi Đà Lạt, không hiểu sao anh Văn vẩn còn mê như điếu đổ, hình như còn mê hơn lúc chị thon thả nữa, mỗi lần thấy chị mặc áo dài bầu lạch đạch đi bên ông Văn, tôi không thể nín cười được, cái dáng đi sao mà lệt bệt thế, mỗi bữa ăn ông Văn ngồi bên tiếp cho chị, ép chị ăn nhiều ăn xong chị cứ ngồi xoa bụng và kêu tức bụng “nặng bụng quá anh ơi, chu choa răng mà nặng ri hả trời?”
Tôi bỏ ra ngoài đi tha thẩn trong vườn nhà dì, Phan đã bắt người nhà ươm hoa hồng đem đến trồng cho tôi, chưa có cánh hoa nào chắc còn lâu mới có hoa, nhưng mầm non đã lú. Phan lo cho tôi đủ mọi thứ, nhưng sao tôi vẫn chưa yêu chàng dù tôi muốn yêu, nếu yêu được Phan tôi sẽ có một cuộc đời bình dị hơn.
Tôi hơi khựng người khi Phan đẩy cổng bước vào, tôi chậm chạp tiến đến gần Phan:
– Anh mới về đó hả, nghe Phượng nói anh đi Đà Nẵng rồi mà.
Phan tha thiết:
– Ừ anh mới về, nhớ em quá anh dù về mai đi sớm, bao giờ em về Huế nhớ nói anh đưa đi nghe không?
Tôi lắc đầu:
– Chịu thôi, đi máy bay của anh sợ thấy mồ, lỡ rớt thì chết.
– Anh lái êm lắm, yên trí, mà lỡ có chết cả hai đứa đã sao nào?
Tôi cười:
– Anh vô nhà chơi.
– Đứng ngoài vườn trông Kim xinh hơn.
Tôi e lệ:
– Đừng tán Kim tội quá anh ơi.
– Anh nói thật mà.
– Không anh nói dối.
– Kim, em trả lời thư của anh chưa? Thư anh gửi hôm nọ ấy, em nhận chưa?
Tôi đã nhận được thư Phan cách đây 4, 5 hôm, tôi dự định nếu Phan hỏi sẽ giả vờ ngơ ngác cho đỡ mệt, câu hỏi của Phan khó trả lời quá nhưng không hiểu sao trước mặt Phan tôi lại gật đầu:
– Đã nhận rồi.
Phan tiến sát lại với tôi, tôi nhích người ra xa:
– Sao, Kim nghĩ sao?
– Đột ngột quá anh, cho Kim suy nghĩ đã anh nhé.
Phan tha thiết:
– Em không tin anh phải không? Vâng chính anh cũng không ngờ anh lại thay đổi mau thế này Kim ạ, chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện vợ con cả, bây giờ gặp em anh nghĩ đến hạnh phúc, anh mơ ước sống đời với em và anh nhớ day dứt khi xa em. Anh quyết định rồi anh sẽ nói mẹ lo cho anh, mẹ mà biết mẹ mừng phải biết. Sao Kim em nhận lời cầu hôn của anh không?
Tôi di chân trên đất bao giờ cho chân cứng đá mềm cho tôi thắng được lòng tôi, tôi ngập ngừng:
– Anh để em suy nghĩ đã anh Phan nhé, đột ngột quá anh ạ.
– Em còn suy nghĩ gì nứa, mình quen nhau đã hai tháng rồi mà.
– Hai tháng mà ăn thua gì với chuyện hôn nhân, Kim cũng mến anh lắm chơ nhưng nhưng…
– Nhưng sao?
– Kim chưa đủ can đảm quyết định, Kim sợ rồi anh sẽ khổ, cả hai chúng mình sẽ khổ.
Phan thở dài:
– Anh chờ Kim vậy, Kim làm khổ anh quá, chưa bao giờ anh khổ vì một người con gái Kim ạ.
– Vâng, em biết, phi công chớ giỡn sao. Anh học giỏi nè, đẹp trai nè, con nhà giầu nè, thiếu gì người mê anh, có phải không?
– Không anh không định nói thế ý anh muốn nói anh chưa bao giờ yêu ai như yêu em, thành ra anh khổ, Kim, chiều nay đi chơi với anh nghe.
Tôi nhăn nhó, tôi nhớ tới cái hẹn với chàng:
– Thôi anh ạ, Kim… Kim kẹt.
– Sao thế đi chơi một vòng mà kẹt gì hở Kim?
– Không được, Kim không thể đi với anh đâu.
– Anh muốn mẹ gặp em, hôm qua như có nói sơ với mẹ, mẹ muốn gặp em. Kim, anh dù về anh lái máy bay về vì em, anh chỉ ở đây được 10 tiếng đồng hồ, em nỡ từ chối sao Kim.
Tôi nhìn bộ đồ bay, súng đạn lỉnh kỉnh nao nao buồn, ước gì tôi quên được Duy để yêu Phan, người như Phan làm sao ghét được, lịch sự tế nhị và khôn ngoan.
– Anh, Kim kẹt, anh hiểu cho Kim. Kim không thể nói được, để lần khác vậy anh nhé.
Phan đăm đăm nhìn tôi:
– Em khó hiểu quá từ lúc gặp em, em nói toàn giọng Bắc hà…
Tôi cười:
– Anh không biết em có tài nhái giọng à?
– Không phải thế, anh muốn nói em muốn chìu anh, mẹ gặp em chắc mẹ mừng lắm, em nói tiếng Bắc có nghĩa là em yêu anh, nhưng tại sao bảo em gặp mẹ em không chịu?
Tôi chớp mắt tôi thương Phan quá, chàng đã lầm tôi thay đổi vì tôi đã yêu cha Duy, nhưng Phan… tôi đỏ mặt:
– Không phải, anh kỳ, em còn nhỏ mà anh.
Phan cười:
– Em muốn làm khó anh hở Kim? Thôi chiều nay đi với anh một vòng vậy, mình đi chơi em không thích sao?
– Không, đã bảo chiều nay em bận lắm, em nói thật đó.
Phan cằn nhằn:
– Uổng công anh, bộ tưởng dù về đây dễ lắm sao cô, bực mình.
Tôi thương nhất lúc Phan giận, mặt chàng sa sầm lạ, mắt cau cau, trông Phan đàn ông khinh khủng, tôi dịu dàng:
– Thôi để hôm khác nghe anh Phan.
Tôi rủa thầm tôi sao tham lam đến thế, sao tôi không nói rõ với Pha là chiều nay em hẹn với người yêu, chắc chắn Phan sẽ bỏ đi liền, tôi không đủ can đảm nói, vì tôi thương Phan hay vì tôi tham lam ích kỷ, yêu không được nhưng cũg không muốn mất.
Phan thở dài:
– Em đã nói vậy thì thôi, anh không muốn nói nhiều.
Thấy Phan giận, tôi ngần ngại:
– Để chiều mai đi, được không anh?
– Không được, xách máy bay đi lâu quá anh sẽ bị tù.
Phan thắc mắc:
– Mà chiều nay em đi đâu mới được chứ?
– Em… em lên viện, ơ không em đi công chuyện.
– Dối, em dối anh, em không quen nói dối, nhìn mắt anh coi.
Tôi chớp mắt không dám nhìn Phan, tôi cắn môi:
– Thôi anh về đi, Kim giận anh rồi, Kim đi đâu mặc xác Kim, anh tra hỏi hoài kỳ chưa?
Phan ném mạnh điếu thuốc gần tàn vào lùm cỏ xanh:
– Anh xin lỗi Kim, Kim nói đúng anh không có quyền. Thôi Kim vào đi. Mai anh bay sớm.
Phan quay lưng tôi nghẹn ngào ngó theo, tôi muốn gọi Phan lại nhưng môi tôi cứng, tôi muốn khóc quá tôi không thể xa chàng dễ dàng như tôi tưởng. Phan ơi, phải chi em gặp anh sớm hơn.
Khi tôi gọi được chữ anh nhẹ như gió thoảng, xe Phan đà đến cuối đường nhựa, xe chàng vun vút lao đi, lòng tôi chợt mênh mang, hình như tôi vừa mất Phan.
Buổi chiều lặng lẽ trở về với núi đồi lâm viên. Tôi thẫn thờ ngó mông ra xa xăm, những đồi cỏ mướt xanh, những thung lũng hút buồn là đà sương trắng mù. Sự yên lặng tràn đầy lên tới thinh không.
Chắc Phan giận tôi rồi, không yêu Phan mà sao mất Phan tôi vẫn thấy buồn, có chọn lựa nào mà không mất mát đâu, nhất là tôi, tôi lại chọn một người tình không có quyền yêu đương như mọi người, để vuột bay một hạnh phúc bình yên, một người con trai đáng mến như Phan.
Tôi run khắp người khi nghĩ đến lúc bước chân vào phòng chàng, rồi ánh mắt trao tình thầm, rồi nhạc tha thiết đắm chìm trong mắt nhau, rồi nụ cười nửa miệng nở ra tình tứ như dè dặt.
Tôi trở vào nhà tìm cái bình thủy của dì đổ hết nước nóng vào cái thau men, thêm vài gịot nước thơm mùi trầm, tôi vừa đan áo len vừa ngâm chân trong nước nóng, tôi muốn mình phải đẹp từ chân hồng lên đến tóc mây xanh. Đà Lạt lạnh chân con gái hay mốc hay khô se, tôi ngâm nước nóng thôi thoa kem cho chân êm mát, đẹp mắt người tôi yêu mê mệt, chàng không thèm biết đến cũng mặc chàng, nhưng tôi thích làm đẹp ngấm ngầm cho chàng. Tôi không đánh phấn, nhưng tôi chải da mặt bằng bàn chải mềm nhất cho máu chảy đều hai má sẽ hồng, tôi kỳ rửa từ gót chân lên tôi gỡ từng sợi tóc nhỏ. Ai dám nói gái Huế không biết trang điểm nhỉ? Cái tuyệt nhất là trang điểm mà chàng không biết được kia.
Chị Khuyên vác bụng vào, hai chân lệt bệt, hai mông đong đưa. Khiếp đàn bà chửa trông bất hủ thật, chị mỉm cười ngồi xuống cái đi văng coi muốn chật đi vì bụng chị. Chị xoa xoa cái bụng làm như muốn đẩy cái bụng lên cao cho đỡ tức.
– Ôi chao, chiều ni có đi mô không mà sửa soạn kỹ thế? Hẹn với Phan hở? Anh chàng dễ thương chứ hỉ?
Tôi lắc đầu:
– Không, Phan giận em rồi.
Chị Khuyên vuốt tóc tôi:
– Thương nhau lắm cắn nhau đau chứ gì, thôi mà cô, giấu tôi sao nổi, cái mặt cô tươi rói à, mà làm như em mới hôn ai, cái môi đỏ hồng đó.
Tôi rẫy nẩy:
– Chị ni ăn nói móc họng không à, hôn ai mà hôn, làm như ai cũng như bà ấy.
– Thôi đừng qua mặt chị cưng ơi, mỗi lần hôn môi hồng lắm, nhất là mới biết hôn nữa. Phan nó hôn em rồi phải không?
– Khỉ ơi đoán mò nhé.
– Còn lâu mới mò, có không? Sao môi hồng, chân cũng hồng nữa, đúng là Phan nó hôn em rồi, chết nguy lắm đa.
Tôi cười:
– Không, không có hôn môi.
– Ủa, chứ hôn chỗ mô, bộ hôn chân.
– Này chứ người ta vuốt tóc thì tóc có đẹp lên không?
Chị Khuyên nhăn mặt:
– Cha, thằng Phan coi bộ cũng dè dặt thế à? Vuốt tóc, còn gì nữa không?
Tôi lắc đầu:
– Nói cho bà biết Phan chả có làm giống gì hết, chẳng hôn chẳng hít như ông bà đâu. Mà thôi, em còn phải mặc áo đi đã.
– Đi mô?
– Đi chơi, được không?
– Cho chị đi với, dạo đồi hả?
– Không được, đi một mình thôi, đi với bà bầu hoài mệt lắm, chậm như rùa í.
Chị Khuyên nheo mắt:
– Nghi quá.
– Càng hay, để chiều về nói cho nghe.
Tôi mặc áo dài vàng, tôi thích màu vàng, khoác thêm đồ len đen, chị Khuyên xuýt xoa:
– Cha xinh quá, ước chi cái bụng tôi nhỏ lại để diện áo dài hỉ, cha, còn những hai tháng nữa kia, lâu quá, sinh xong may một lô áo dài mới đươc.
Tôi cười nhẹ:
– Hôm trước ao ước bụng to để mặc áo bầu, giờ mong bể bầu để diện áo eo, bà thật rắc rối.
– Mấy giờ về?
– Chưa biết, đừng chờ cơm em đi với bạn thân mà.
– Cha ui, nghi mi quá.
Tôi cười tủm tỉm, tôi kêu taxi đến với chàng. Đỉnh tháp màu xám hôm nay tươi cỏ hai bên lối xôn xao mừng và hoa vàng nở đầy lối đi xinh.
Tôi đến với chàng khi trời về chiều, khi mây bay và khi nắng nhạt. Tôi tìm ra phòng chàng rất dễ nhờ tiếng vĩ cầm réo rắt buông lơi. Chàng mở sẵn cửa đón tôi, tôi nhón cao gót giầy, đi từng bước nhẹ như con mèo nhỏ. Tôi muốn được tự do nhìn chàng đàn. Phòng chàng ở đó có hai cửa lớn, cả hai cửa đều mở sẳn, tôi nghe lòng vui vui, ít nhất tôi cũng được kính trọng, ít nhất thì chàng cũng không khinh tôi. Chàng đứng quay lưng lại. Mặt chàng nghiêng trên vĩ cầm nâu bóng, đôi mắt chìm sâu tình tứ.
Tôi đứng lặng người sau lưng chàng, tiếng vĩ cầm da diết và thiết tha cho hồn chàng lang thang đi chơi, cho tôi đứng sau lưng mà chàng không biết.
Chàng mặc đồ thường như mọi người như mọi người đàn ông ngoài đời khác, một cái áo len màu xám, một chiếc quần đậm màu Tôi im tiếng, tôi không muốn thở nữa, tôi sợ sự im lặng ngất ngây này bỏ đi.
Chàng bỗng bỏ ngang cung đàn, chàng kêu lên:
– Kim!
Tôi đứng im khi tay chàng như muốn giơ ra:
– Anh!
Chàng ngập ngừng:
– Kim đến lâu chưa?
– Dạ lâu rồi.
– Thế à mà cha tệ quá, à cha mở sẵn cửa đón Kim đó thôi, không thấy sao.
Tôi cúi đầu:
– Trời lạnh như ri mở tung cửa cha không sợ lạnh sao?
– Ồ đâu có sao, lâu lâu mới được hưởng cái lạnh của quê hương xưa. Cha không sợ, cha thích. Này Kim ra đây coi, đẹp lắm.
Tôi bước đến bên chàng nhìn theo tay chàng, một cảnh thần tiên với đồi mù sương với rừng xanh lá. Phòng chàng nằm ngay dưới đỉnh tháp cao vút in hình trong mây xanh lơ. Xa xa là lâu đài của một dòng tu, là rặng Langbiang dáng nằm thiếu phụ, là nghĩa trang buồn như cõi chết.
Tôi nói khẽ:
– Hèn gì cha đàn hay quá.
Chàng nhìn vào mắt tôi:
– Thích không?
Tôi không hiểu chàng muốn hỏi thích gì nhưng tôi vẫn gật:
– Dạ thích.
Chàng cười:
– Tới đây Kim, của Kim đây nầy.
Tôi đăm đăm nhìn chàng và tôi kêu khẽ:
– Trời ơi đẹp quá cha ơi.
Chàng đeo sợi dây bạch kim vào cổ tôi, và hình như chàng cúi xuống hôn tóc tôi, tôi nghe tóc xôn xao, tôi nghe tóc rung động.
Rồi tôi quên hết, tôi không còn nhớ những gì xẩy ra trong căn phòng thần thánh đó nữa. Hai cánh cửa vẫn mở và tôi và chàng đứng ngắm hoàng hôn về núi cao. Tôi với chàng nghe nhạc tình từ cái magné nhỏ. Đến lúc ngôn ngữ dư thừa hay ngôn ngữ không đủ. Không tôi không biết và tôi không muốn nói. Tất cả kỷ niệm ấy đời đời tôi giấu kín trong tim.
Tôi đã lén lúc ra về, sao thế nhỉ? Mình có làm gì đáng trách đâu. Áo tôi vàng ngát lối đi xinh và chàng đứng trông theo tôi, tình yêu ngự trên trái tim, sợi dây bạch kim và tượng Đức Mẹ. Tôi đi như người sung sướng nhất trên đời này.
Những ngày sau đó chàng và tôi đưa nhau đi khắp nơi, dắt nhau vào rừng thông, dìu nhau xuống thung lũng. Những buổi sáng khi anh đào nở hồng cánh rừng thưa, chàng và tôi dạo bước giữa rừng hương, màu hồng hoa đào đẹp hơn bao giờ.
Đôi mắt chàng, đôi mắt nhốt kín linh hồn tôi:
– Kim, em có hối hận không?
– Không bao giờ mình có làm gì tội lỗi đâu.
– Nhưng cha vẫn lo nghĩ vì tương lai Kim.
– Đừng xưng cha với Kim nữa, ờ, mấy ông cha cũng kỳ, bắt mọi người gọi băng cha khi không phải là người sinh ra mọi người.
Chàng nhăn trán, chàng thở dài, chàng ngó mông ra xa va mắt chàng chùng xuống.
– Kim ơi, hay mai anh về.
– Không, Kim không cho anh về nữa.
– Anh phải về chứ, một tuần lễ cho Kim, vì Kim rồi.
Tôi lạnh người:
– Anh về Huế?
Chàng gật đầu:
– Anh không thể bỏ, trách nhiệm nặng hơn tình yêu.
Nước mắt tôi rơi xuống từng giọt thương đau. Chàng quay đi trán chàng nhăn lại với những rãnh sầu, lòng tôi đau như thắt. Chàng mở mắt nhìn ra xa cánh rừng thưa thớt đìu hiu ủ mình mang sương trắng.
– Mai anh về.
Chàng nói khẽ nhưng tôi vẫn nghe được, ai xa nhau, về Huế có gần nhau cũng thôi, thành phố thì nhỏ, lòng người thì hẹp.
Tôi muốn níu lấy cánh tay chàng nhưng tôi không dám:
– Rồi Kim ở lại đây một mình sao anh?
Chàng im lặng, đôi mắt chàng thật say đắm nhưng tôi vẫn không dám ngã vào tay chàng.
Trời bắt đầu mưa, một cơn mưa bay, cho tôi sung sướng:
– Mưa rồi anh.
– Ừ mưa rồi.
– Em thích đi dưới mưa, đi mãi mãi như thế này.
– Không sợ lạnh sao Kim?
– Có anh, em không sợ lạnh nữa.
– Không sợ đau?
– Em đau nặng từ lâu, từ ngày gặp anh kìa.
Chàng cười nhẹ, mưa không đủ ước áo màu xanh của tôi, mưa vừa đủ để tôi dám đi gần chàng, tóc chàng lấm tấm bụi mưa và vai chàng như đẫm ướt tình sâu.
Chàng ân cần:
– Mặc thêm áo đi Kim.
– Không Kim sợ cha lạnh ơ anh lạnh.
– Thấy chưa, Kim vẫn không thể gột bỏ tiếng cha, cha cũng vậy, không thể quên được mình là một linh mục cùng lúc cha yêu Kim.
– Thôi đừng nói nữa, bây giờ chúng ta bên nhau, đừng nói nữa…
– Có thật Kim không ăn năn?
– Không, với Kim những ngày ở đây bằng cả một cuộc đời. Kim đánh đổi cả một đời Kim để có những giây phút này, được anh yêu để chết cũng vui cơ mà.
Chàng vuốt tóc tôi, lại vuốt tóc, sao chàng không cúi xuống sao tôi không ngước lên:
– Kim, em đáng yêu quá, em dễ thương quá Kim à.
Tôi níu tay chàng:
– Đường trơn quá anh ơi.
– Ừ, trơn như tình yêu, coi chừng ngã đó.
– Anh lạnh phải không?
– Anh lạnh vì em?
– Sao thế?
– Vì anh thích.
– Kỳ!
Mưa bắt đầu mạnh từng dòng trắng xoá mờ cả mắt xanh, chàng kéo tôi đi như chạy:
– Mau em, đằng kia có cái miếu cổ.
Tôi lúp xúp chạy theo chàng, toà cổ miếu bỏ hoang cho tôi và chàng đan thêm kỷ niệm. Chàng vòng tay cho tôi đỡ lạnh, một che chở, một yêu thương ngậm ngùi.
Cơn mưa nào rồi cũng dứt, hạnh phút nào rồi cũng bay. Chàng đưa tôi về đầu con dốc quạnh hiu của nhà dì.
– Mai anh về.
– Em đến đưa anh đi.
– Đừng mai có đông người đưa cha lắm, các cha trong viện.
– Đừng buồn cha sẽ viết thư cho Kim.
– Mai Kim không được đến cha hả?
Chàng gật đầu:
– Ngủ ngon nhé.
– Không ngon.
– Đừng trẻ con.
– Không trẻ con, nhưng không ngủ.
– Vào nhé.
– Đứng đây hoài trông theo.
Chàng buồn:
– Kim, nếu em không vào nhà, cha đi không nổi.
Tôi xót xa, “nếu em không vào nhà, cha đi không nổi”, còn tha thiết nào hơn nữa không? tôi gật đầu.
– Thôi Kim vào, Kim xin lỗi cha.
Tôi chạy vào nhà, tôi không dám quay lại nhìn chàng nữa, tôi sợ tôi sẽ chết hoài trên mắt môi tình tứ.
Tôi không quay lại nhìn chàng, nhưng khi vào nhà tôi leo lên lầu, mở tung cánh cửa nhìn chàng, chàng chầm chậm xuống dốc, dáng buồn giữa hai hàng cây cao. Nước mắt tôi thì thầm lăn xuống…
… Bây giờ mười tám tuổi tôi đã biết thế nào là tương tư? Tôi nhớ suốt đêm, tôi nhớ suốt ngày, tôi ngơ ngác đến nổi dì Thảo phải la lên:
– Cái con ni mi đau chi bần thần hoài rứa Kim?
Tôi lắc đầu:
– Dạ không, con có đau chi đâu?
– Hừ, mi yêu thằng Phan phải không? Cả tuần ni không thấy nó đến, mi ăn không được ngủ không được nữa hí?
Tôi chợt nhớ Phan, đã từ lâu rồi chàng không tới nữa bởi tự ái cao hơn núi.
– Dạ con hơi mệt trong người chứ có gì đâu.
– À, mi đừng có chối, tao không có như mạ mi đâu, nói cho mà biết ma, bây khổ nhiều rồi đó, đừng có gây thêm chuyện nữa nghe không? Có yêu nhau thì nói nó đem người đến nói chuyện tử tế, không có lăng nhăng ngoài bờ ngoài bụi đâu nhé.
Tôi nhăn nhó:
– Con đã nói là không có gì hết dì không tin con sao? Phan chỉ là một người bạn của con thôi, dì đừng nghi oan cho người ta.
Dì thở dài:
– Thiệt dữ, ba đứa con gái trong nhà cũng ốm người, hèn gì mạ mi cứ gầy mòn đi cũng phải.
Tôi quanh quẩn trong nhà, tôi sợ thư chàng đến rồi lỡ dì đọc trước thì khổ.
Ông đưa thư đến thật, tôi quấn quít chạy ra suýt ngã mấy lần.
– Có thư cháu không hả bác?
– Có chứ, cô là Tố Kim phải không?
Dạ cháu là Tố Kim đây.
Thư xanh trên tay run, thư chàng đây rồi, hạnh phúc của tôi đây rồi, hạnh phúc có thể gói trọn trong một lá thư như thế này sao? Tôi len lén nhìn quanh, len lén chào ông đưa thư rồi đi vội vào phòng riêng khóa kín cửa lại, nâng niu bức thư chàng.
Huế ngày…
Kim,

Anh về Huế rồi, sông Hương buổi chiều vừa buồn vừa đẹp.

Trong căn phòng dành riêng cho đời linh mục, anh viết cho em những gì có lẽ đối với anh là chân thật thiết tha và lạ lùng nhất. Chắc không ai ngờ nổi một người như anh lại có những giây phút lao đao vì tình yêu em nhỉ?

Rất nhiều lần anh đã cố gắng, cố gắng quên em, để coi em như mọi người anh đã gặp, nhưng bây giờ thì anh thua cuộc rồi, tình yêu đã thắng nên anh đã xách vali lên Đà Lạt thăm em, những gì
đã xẩy ra giữa chúng mình tuy chưa có gì là trầm trọng nhưng đối với anh như thế là quá đủ để cho lòng cắn rứt ăn năn.
Bây giờ trước mắt là quyển kinh mạ vàng là thập tự giá, anh mới t
hấm thía chữ trách nhiệm nặng nề biết bao, anh mới xót xa nghĩ đến một người Do Thái điêu linh xưa, một mình vác thập tự giá leo lên đỉnh đồi hy sinh, anh mới hiểu một cách rất người những gì người ta gọi là tội lỗi.
Những ngày thần tiên đó có phải là thiên đường em đã cho anh. Những buổi sáng đầy nắng đầy hoa anh đào trong khu rừng vắng và gót chân em mềm, tung tăng reo vui. Anh lãng mạn quá phải không Kim? Nhưng làm sao người ta sống được khi đời người toàn những bổn phận, những con số và những quy luật.

Đừng cười anh lẩm cẩm lên gọng triết gia nghe Kim, anh chỉ muốn nói với em rằng tận đáy lòng thầm, tận chốn mù mù vô thức, anh vẫn không ăn năn dù hiện bây giờ coi như anh đang ăn năn, anh đang tự xét mình, tự hối lỗi trước mặt Chúa.

Kim
, anh không chối cãi là anh yêu em, điều này thật đã ra ngoài ý muốn của anh, anh thật không muốn nhưng nó vn có đó như một định mệnh. Anh biết anh không có tội trước mắt Chúa. Riêng về phía anh, nếu như anh chỉ yêu thầm em, anh sẽ không lo lắng nát lòng như bây giờ. Đằng này anh biết đã hơn một lần em từ chối cuộc hôn nhân tốt đẹp vì anh, và bây giờ anh đã bày tỏ tình yêu anh với em, nếu bình thường như mọi người thì chuyện không có gì để chúng ta phải ăn năn, nhưng anh không thế đem hạnh phúc cho em được, một hạnh phúc bình thường nhưng rất cần cho em, đời người con gái chỉ có một giai đoạn nào đó thôi, nếu em để hạnh phúc trượt đi mãi em sẽ mất tất cả.
Anh thật không muốn cho em khổ, cùng lúc anh thật xót xa nếu phải mất em. Anh đã cầu nguyện suốt một buổi sáng trên đỉnh đồi của viện, khi mà anh có thể ở lại một tuần nữa hay hai tuần nữa với em, ai cấm anh đâu. Anh đi lại dưới chân tháp cao vút lên mây xanh mây hồng, anh cầu nguyện liên lỉ, cầu nguyện miên man như đêm nào ngày xưa cách đây gần sáu năm anh đã cầu nguyện đế sửa soạn lời thề linh mục, anh đã sợ hãi đến run rẩy khắp người, mồ hôi anh đã toát ra khi Paris mùa đông lạnh cắt da, vì anh lo mình không đủ can đảm chu toàn nhiệm vụ linh mục.

Ai ngờ ngày hôm nay trên đỉnh đồi lộng gió của thành phố sương mù anh cũng toát mồ hôi vì lo lắng, anh đi đi lại lại trên đỉnh đồi lộng gió, anh muốn bứt tung tất cả những quy luật thiêng liêng ăn sâu vào tâm hồn anh đế chạy đến với em… anh linh cảm em đang chờ anh ở đâu đó.

Nhưng anh đã mặc áo chùng đen, quyển kinh dày trên tay anh, chuỗi hạt g
mà từng lời kinh thầm, anh đã về với Huế thành phố nhỏ thầm lặng để nhớ tới em.
Ngày ngày dâng lễ, khi buổi sáng mặt trời chưa kịp dâng cao anh đã nhớ tới em, anh cầu cho đời em thôi sóng gió thôi gian nan. Anh muốn xa em Kim ạ, nhưng con tim anh nó không chịu nó phản đối. Nó đòi anh viết thư cho em đây, khi thư này gửi đi thì em hiểu anh của em thua cuộc nữa rồi.

Anh không thế kết hôn với ai, bất cứ ai, chắc em đã rõ điều này rồi. Chẳng lẽ suốt đời em yêu anh để cô đơn mãi sao em. Kim ơi anh yêu em vô cùng mất rồi, và vì thế anh không hề buồn nếu em tìm được một hạnh phút khác, một tình yêu khác.

Anh muốn nói với em nhiều quá, không hiểu sao bây giờ anh quên hết rồi Kim ạ, không hiểu người đời họ viết thư cho người yêu có khác anh không, riêng anh, anh thấy lạ lùng và xao xuyến quá.

Thôi nhé chưa đủ vào đâu hết chưa thấm vào đâu hết có phải không em yêu? Nhưng anh chịu thua em rồi em có biết không? Hơn 30 tuổi đầu anh đành khuất phục một cô bé 18 như em, em hãnh diện không Kim? Có lẽ là không, anh đoán thế, bởi vì em cũng có những day dứt đớn đau của em.

Chúc em ngủ ngon đêm nay.

Nguồn: http://vietmessenger.com/books/?title=toc%20may%20lh&page=4

Comments are closed.