Hà Nhật

Nỗi đau không của riêng ai

Hà Nhật   Không một tiếng đạn nổ Không một tiếng bom gào Năm mươi sáu con người Trở thành ngọn đuốc   Năm…

Thơ Hà Nhật

CHÚT NGOẠI SỬ QUẢNG BÌNH   Ngày đầu vượt sông Gianh đặt chân lên đất lạ Chàng trẻ tuổi Nguyễn Hoàng đâu ngỡ gặp…

Người làng Ngang

Hà Nhật Năm đó, tôi may mắn được học văn từ một người thầy đặc biệt: giáo sư Trương Tửu. Lời giảng của thầy…

Dùng sai từ

Hà Nhật Ba toà quan lớn đang xét xử một vụ án mang tên “Chuyến bay giải cứu”. Nếu được cử làm người kết…

Nói zậy mà không phải zậy

Hà Nhật Tháng 8 năm 1975, từ Quảng Bình, tôi được “chi viện” miền Nam ngay trong chuyến thứ nhất. Tôi muốn đi mà…

Dáng đứng Việt Nam?

Hà Nhật Trước mùa xuân năm 1968, tôi sống và dạy học ở Quảng Bình. Đó là những ngày vừa lo dạy học, vừa…

Điều chiêm nghiệm buồn

Hà Nhật Tôi thường nghĩ tới một điều này: những cảnh quan vĩ đại cho người ta chiêm ngưỡng và hết lời ca tụng…

Thơ Hà Nhật

KỶ NIỆM VUI MỘT ĐỊA DANH   Tôi đến Lèn Hai Vai Suýt làm khách đông sàng Nhưng rồi tôi bỏ chạy   Sợ…

Quảng Bình quê ta ơi!

Hà Nhật Ở Đồng Hới đã có một con đường mang tên một nhà thơ quê hương: Xuân Hoàng. Nên có thêm một con…

Mấy ghi nhớ về Ê-dốp

Hà Nhật Trong mấy năm dạy môn Văn ở Quảng Bình rồi đến mấy năm đầu dạy ở Phan Thiết, tôi thường có thói…

Miếng ăn là miếng tồi tàn…

Hà Nhật Miếng ăn là miếng tồi tàn… Có thật thế không? Nếu là thứ tồi tàn, tại sao người ta lại lấy miếng…

Biển lạnh

Hà Nhật Lâu nay quên mình đã có in một bài thơ về biển và thủy thủ trước khi in Một bài thơ tình…

Những ngày đói cơm

Hà Nhật Có một câu từng như ngạn ngữ: Cái mặt như thằng mất sổ gạo! Sổ gạo là cái sổ được cấp để…