Người thơ từ mùa dã cổ
(Bài tựa của tập thơ “Mùa dã cổ”)
Người ta nói, thế giới hiện đại đánh dấu sự suy tàn của thơ ca. Tôi nói, thế giới hiện đại là bãi rác của lịch sử nhân loại. Tất cả những gì thanh cao nhất đã ngủ lại trong quá khứ cổ xưa, những gì phô bày ngày nay, kể cả sự thanh cao cũng chỉ là ngành công nghiệp tái chế rác. Rác được tái chế hay không thì vẫn cứ là rác.
Thơ ca không mất đi. Thơ ca chỉ ngủ ở nơi mà nó thuộc về. Giống như nhiều kẻ tự mạo nhận mình là đấng cứu thế, là cứu tinh của nhân loại trong thời suy tàn và điên đảo, cũng có không ít kẻ tự coi mình như những kẻ đột phá, đập vỡ tất cả sự cao quý của tính thơ. Liệu có thể gọi đó là thơ, có thể gọi đó là sự cứu thế, hay là sự tự mãn của rác rưởi lên ngôi?
Kệ thôi! Thơ ca cứ cao cao tại thượng mà say ngủ! Chỉ những ai dám vút bay lên tuyệt đối mới bắt gặp thơ ca ở đó. Thứ cảm hứng thiêng liêng ấy vốn dĩ ở một nơi phi thực và siêu tưởng. Mọi nỗ lực trần tục hóa thơ ca đều là giả dối và độc ác. Sự trần tục ấy nhằm mục đích để phục vụ đám đông, còn đám đông thì chỉ quen với một thứ rác tái chế.
Giống như thơ ca, ta thây kệ đám đông. Ta chấm dứt mọi ràng buộc của thứ thực tại trần trụi và khô cứng được xây đắp bởi vô vàn những thứ tái chế này. Ta chìm vào cơn mê man miên viễn của ánh trăng, ta say sưa tắm trong dòng sông của ký ức cổ xưa, cái thời nguyên sơ với mùa khởi nguyên – Mùa Dã Cổ.
Mùa Dã Cổ là mùa của tính thơ, của sự tuyệt bích, của cảm hứng phi thường, của sự thần thánh, của ngọc thạch và vàng ròng. Nhiều người đã không quên được mùa dã cổ, cam chịu đóng băng chính mình để ở mãi với tính thơ. Nhiều người đã không quên được mùa dã cổ, đối mặt thế giới bằng sự tiếc nhớ xa xôi và cõi lòng lạc lõng. Ta không quên được mùa dã cổ, ta tự cô lập mình giữa thế giới của rác và thoát hồn đến xứ hư vô.
Tất cả những ai đã từng sống trong mùa dã cổ, sẽ không thể chịu được thứ khuôn vàng thước ngọc cõi nhân gian, lại càng không thể chấp nhận được thế giới được xây đắp bằng rác tái chế.
Mùa Dã cổ tàn dần trong thần khúc thời cổ Hy Lạp, rơi rớt vài hạt mưa vương trong những ngày Phục Hưng, và mất hẳn khi bước vào duy lý. Chỉ vài cánh chim lẻ đàn không bay kịp về xứ hư vô còn sót lại trong thực tại rác tái chế này, đợi mùa dã cổ quay lại theo vòng lặp trùng trùng của tự nhiên.
Mùa Dã cổ sẽ tràn về khi những con chim lẻ đàn vút kêu lên âm thanh phiêu diêu của tính thơ thiêng liêng và tuyệt mỹ…
Mùa Dã cổ sẽ tràn về khi rác tái chế hiện nguyên hình là rác rưởi ô uế…
Mùa Dã cổ như trận cuồng phong từ Cực Bắc xa xôi ùa tới, thổi bạt những nền móng khuôn thước của nhiều thế kỷ tái chế…
Mùa Dã cổ phi thực và siêu tưởng…
Hỡi gió! Hãy nổi lên…
Lùa hương băng thanh mùa Dã cổ
Hỡi gió! Xoáy tung vũ trụ! Vận hành trăng sao theo nhịp thi ca!
Thi ca bắt nhịp mùa Dã cổ…
Ai đi khinh nhẹ bước thiên hà…
Cánh cung
Anh giương cánh cung
Bầu trời vỡ vụn sao rơi
Một vì sao rớt xuống ngực em! Bùng cháy!
Ngọn lửa thiêng liếm láp ngón tay
Khơi nguồn ngày tận thế!
Mũi tên vô hình
Cứa gót chân em – rỉ máu
Đành lỗi hẹn cùng bầu trời nguyên vẹn
Chỉ biết mang thân mình hứng muôn vạn ánh sao rơi
Em chờ đợi ngày tận thế
Chờ đợi Anh – cơn hồng thuỷ
Cùng trút bỏ những vai diễn trong tiền kiếp
Nguyên vẹn Anh – Nguyên vẹn Em
Nhìn Trái Đất quay cuồng
Những tên đầy tớ của Định Mệnh
Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh
Gia nhập mọi cuộc chơi
Nhưng không thuộc về đâu cả
Khi băng đá tan dần trong màu đỏ
Và lửa rực rỡ sắc xanh vĩnh cửu
Khi sự sống và cái chết thành một
Ranh giới giữa Thật và Ảo cũng biến mất
Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh
Chọn lấy cho mình một Định Mệnh
Tiếp tục mơ mộng trong tầng tầng lớp lớp các giấc mơ…
Không thể chọn cho mình điểm kết
Cũng không biết được đâu là điểm khởi đầu
Chúng ta cứ mỗi lần định hình
Lại một lần vô cấu trúc
Chúng ta- những tên đầy tớ của Định Mệnh
Đã được Định Mệnh sắp đặt quá nhiều định mệnh
Và mọi sự xê dịch của các vì tinh tú
Cũng chỉ là ảo ảnh nơi tận cùng giấc mơ
Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh
Gia nhập mọi cuộc chơi
Nhưng không thuộc về đâu cả…
Phúc âm sói lang thang
Trút bỏ những vai diễn tầm thường và giả dối
Trút bỏ lớp mặt nạ đạo đức đớn hèn
Móng vuốt cào ánh trăng ứa máu lả tả bụi vàng rơi
Lóng lánh khung trời thẫm đỏ
Ta lang thang, lang thang trong đêm, gặm đứt những nóc nhà, phủ trắng đô thành bằng màn sương huyền thoại
Ta lang thang, lang thang trong rừng rậm, bấu chặt thảo hoa ướt đẫm sương đêm, say men nồng hơi sợ hãi của lũ người tanh hôi mùi tinh thần thối rữa
Ta lang thang, lang thang trong hẻm núi, cô độc liếm láp vết thương hoen ố mủ thời gian, muôn đời không thể chữa lành bởi quyền năng bất tử
Ta lang thang, lang thang trong miền vô thức, đánh hơi kiếm tìm chính ta nơi sâu thẳm ngàn vạn kiếp huy hoàng
Ta lang thang, lang thang trong định mệnh đẫm máu kiếm tìm dòng thanh âm dữ dội thét gào đánh thức bầy đàn đang ngủ yên trong cõi đời chật hẹp của khoảnh sân nhà
Tru lên: Thực Tại: Máu
Trăng: Máu
Rừng: Máu
Đô thành: Máu
Miền vô thức thẫm máu
Những cánh hoa trắng muốt xuôi trên dòng sông tanh đỏ thả trôi linh hồn trinh nguyên bập bềnh giữa thác ngàn
Thực tại còn lại gì? Những mạch đập sợ hãi? Hay cơn cuồng nộ của con dã thú bị phong ấn hàng ngàn năm dưới niềm tin nhân tính?
Thực tại không còn lại gì thối nát…
Thuần huyết đặc quánh ngưng đọng nơi vầng thái dương buổi ban mai…
Ta đã lang thang trong những đêm vô thức,
Bới tung ruột gan những kẻ giả dối đớn hèn,
Tru lên dưới ánh trăng xua tan tạp âm xô bồ của hàng tỉ linh hồn thiểu năng thần khí
Trên những đô thành mất nóc, dưới lớp sương mù, ta chiếm đóng giấc mơ của bầy đàn ngủ quên bằng cơn mưa máu
Để sớm mai đây, dưới lốt người thường, bầy đàn của ta bừng tỉnh
Để mỗi linh hồn đồng vọng bản thanh âm hoang dã của rừng đêm.
Điệu hờ
Vuốt tơ trời giong giong
Vẽ đường cong cong
Nối vô biên liên miên viễn mộng
Hờ…
Mây nước…
Bụi bụi mưa mưa tấc lòng ngâu
Hồn ai tan loãng bên cầu
Hồn ai tự vẫn tửu lầu ngàn thâu…
Hờ…
Lụa là…
Thắt giải đồng tâm ngàn kiếp
Cơ đồ… Lá…
Uyên ương … Mưa…
Long lanh đáy nước cung Ngô
Thiếp về cõi Việt đắp mồ hoa
Này lá, này mưa, này lụa, này tan…
Hờ…
Hồ điệp…
Ép khô điển tích ngàn năm
Mộ vỡ tan
Tình lìa đời
Cánh rã thân tàn
Không hẹn kiếp sau
Gieo hồ điệp mộng chốn nhân gian
Mộng trong mộng giữa mộng đại ngàn mà thôi
Hờ…
Điệu khúc
Nghê Thường uốn éo dòng trăng
Hồ ly ve vuốt vĩ
Vinh hoa quay cuồng
Suối tham độc dòng truy hoan
Trường hận bầy thánh nhân dân dân nước nước
Vớt trăng lên
Cạn trăng đi
Hờ…
Cuộc cờ…
Này khúc trăng trăng
Này núi sâu sâu
Tích tịch tình tinh
Nguyệt đồ phượng khúc
Vực sâu. Vực sâu.
Huyết sương ngùn ngụt
Khải hoàn gió lộng
Đâu bóng tình nhân?
Hỡi lửa thiêu thân về tro bụi
Hỡi bụi ào ào trận cuồng phong
Hỡi cuồng phong hất tung cờ thế sự
Phủ hoàng hoa hẹn ước tương phùng
Nhớ hờ hiện hữu
Nhớ hờ hư linh
Chập chờn mưa
Tơ duyên đứt nối
Ngàn kiếp ái ân cô đặc giọt giọt chiều
Giọt giọt vỡ
Rượu lênh láng kinh kỳ
Ai đến
Ai đi
Ai biết
Ai vòng một đường cong
Định thiên tình mệnh
Tơ trời ta níu ta buông…
Mưa mùa dã cổ
Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ
Mùa dã cổ lên men – lửa nhen
Ôi đàn ca vũ muôn năm cũ
Gẩy đàn mưa
Nhịp nhịp gió
Cung linh đưa đẩy gót sen vàng…
Cô nhân tiêu vàng lãng đãng – mang mang
Ngóng tịch nhân phiêu lãng – lang thang
Thuyền ám trăng mùa biển vắng
Muôn vàn tơ huyết nguyệt
Dệt khúc sầu thế nhân
Hồng trần mờ mịt phía xa dần…
Ai ơi có nhớ…
Kiếp hải hồ lênh đênh
Lúc say nhịp hồ sênh
Khi ve vuốt hạc cầm
Ngân nga vi vút miền vô thức
Thả trăng rơi phím đàn
Huýt mưa bay thi hứng
Tắm nắng vàng nhớ nhung
Ta, và ta, và ta, và ta
Đàn cô nhân lạc loài
Thổi bay hồn vũ trụ…
Nay đâu còn…
Vỡ tan rồi hồ sênh
Đứt gãy rồi tơ đàn
Ngọc sầu nát vụn buôn rẻ mạt
Cô nhân trầm mình đáy bùn nhơ
Tịch nhân lưu lạc mộ sa trường
Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ
Không cập bến trần gian
Mùa dã cổ tàn
Ai nuối tiếc
Ai vun bụi ngọc kết hoa
Ai ủ men sầu vạn cổ
Ai gom mưa kết đọng
Ai nối hồn cung linh
Ai thắp vầng huyết nguyệt
Khơi sóng buồn len len…
Hồn ta phong kín thuyền âm nhạc
Đợi mùa dã cổ tái sinh
Mưa ơi rửa sạch hồng trần
Cô nhân lại đợi tịch nhân tái hồi.
Hải phong…
Lã chã trăng rơi
Bàn cờ ngả nghiêng thế sự
Thở công danh
Hơi tàn lực kiệt
Sã sã nhoài
Cánh rụng trời thu
Chân mây đứt
Tầng không nhạn chia ly ải bắc
Sóng sóng dồn
Ngơ ngác bóng trăng trôi
Kìa ai câu trăng viễn xứ
Rung rung rung
Thơ đớp câu rồi
Biển thơ lai láng màu trăng gió
Thủy triều dâng
Cuồn cuộn cõi đan tâm
Ta căng buồm hải tặc quên bờ bến
Nghe hơi trăng ứa mặn tóc thời gian
Quất roi ngọn hải phong
Non nước tan hoang
Hất tung cờ thế sự
Trắng đen chìm đáy
Xoáy xoáy sâu vực hư vô
Hạ buồm hải tặc
Thơ hỡi, trăng hỡi, hải phong hỡi
Thủy triều dâng
Cát nhuộm huyết trăng rơi
Kìa thơ ngập kín mây rồi
Trăng buông câu hay ta buông câu