Thơ Huỳnh Liễu Ngạn

HẸN GIÓ MÙA XUÂN

 

em đi đồng lúa chín vàng

vườn xưa có ánh trăng vàng chưa phai

anh chờ để được đầu thai

làm mưa rơi xuống bông mai em trồng

 

bốn mùa xuân hạ thu đông

anh gom lá rụng xoay vòng đốt lên

khói bay thắp sáng ngọn đèn

thành cung điện để khắc tên em vào

 

những ngày trời thấp mây cao

gió lùa vào áo sáng sao trên trời

đưa tay anh đụng bờ môi

cho em thổi mát mộng đời lên xanh

 

trở vai lại thấy chòng chành

hay là em nép vào anh thở dồn

qua đồng lúa chín vàng rơn

con chim mỏ quạ dỗi hờn thấy thương

 

chờ anh dọn sạch con đường

em đi bỏ lại dặm trường anh trông

bao giờ hết gió mùa đông

anh trồng cỏ nội hương đồng hai bên

 

có giàn thiên lý che phên

cho em ngồi đợi trăng lên mái đầu

kệ đời trôi mãi về đâu

con sâu cứ giấu đêm sâu một mình

 

anh xin trọn kiếp đăng trình

mùa xuân chắc hiểu mối tình ngày xưa.

10.12.2023

 

THÔI ĐỪNG HẸN

 

thôi đừng hẹn sớm rồi trưa

cho mái tóc ướt sợi mưa giăng đầy

lá lay rụng bóng trăng gầy

lên đôi mắt đã heo may cuối mùa

 

thôi đừng hẹn đón rồi đưa

cho ước vọng thành lau thưa bên đường

chỉ là thoảng một mùi hương

lối xưa ngõ cũ vấn vương đến giờ

 

thôi đừng hẹn đợi rồi chờ

cho mây trắng cứ ngẩn ngơ trên trời

đến khi gió thổi ra khơi

thì vô lượng kiếp đã trôi mất rồi

 

thôi đừng hẹn đầy rồi vơi

cho hoa rơi mãi vào nơi vô cùng

biết là bóng đã muôn trùng

nên không mơ lại tương phùng làm chi

 

thôi đừng hẹn đến rồi đi

cho giọt sương đọng bờ mi khô mòn

mai sau gặp ở đầu non

dẫu hóa đá vẫn sắc son một đời.

4.12.2023

 

MỘT GIẤC MƠ

 

anh về ngồi giữa mâm cơm

có dĩa cá với nấm rơm chị xào

nắng vừa lên đúng ngọn sào

ngoài hiên tiếng chó sủa ào ồn sân

 

hình như có tiếng em vân

hỏi thăm liễu ngạn phong trần khỏe không

nhớ xưa em chưa lấy chồng

thường hay ra ở bờ sông giặt đồ

 

thấy em cặm cụi xả vò

nước chao gợn sóng con đò chạy qua

thế mà mấy chục năm xa

em thành bà ngoại mắt lòa như anh

 

thẩn thờ quên cả tô canh

tôm khô mướp đắng rau xanh chị trồng

chi cười cậu có vui không

quê giờ nhà cửa lấn đồng khắp nơi

 

chị ngồi cầm đũa nghĩ ngơi

lâu lâu lại nhắc em xơi kẻo ruồi

bao năm đất khách quê người

chắc em chẳng thấy con ruồi nào đâu

 

ở đâu chẳng có ruồi bâu

đi đâu rồi cũng đê đầu cố hương

chị ơi em nhớ con đường

ngày xưa chị dẫn tới trường ngày xua

 

mấy mùa gió sớm mưa trưa

em già hơn cả chột nưa sau hè

đêm qua mơ thấy ma đè

khi thức dậy thì nồi kê chưa vàng.

28.11.2023

 

QUA SÔNG THẢ BÓNG

 

nửa khuya nghe tiếng thở dài

của con trăng rụng phương đoài ngó lên

chờ một vì sao gọi tên

để chia sớt nỗi niềm riêng ấy mà

 

đi từ trẻ đến tới già

bốn mươi năm chẵn mái nhà cũng không

niềm riêng giấu tận đáy lòng

cho chiếc lá vàng sợi bông nghiêng chiều

 

bốn mươi năm ồ bấy nhiêu

nước vẫn chảy bóng cô liêu vẫn chờ

những gì còn lại trong mơ

là kiếp trước của bài thơ bây giờ

 

nghiệp duyên xin gởi lại bờ

qua sông thả chút nắng hờ rồi đi

đừng nhìn lui nữa làm chi

sắc không chắc cũng tùy nghi phận người.

13.11.2023

 

BỎ HUẾ MÀ ĐI

(tặng Hồ Đinh Nghiêm)

 

tôi về huế gặp trời mưa

định vô ngã giữa nhưng trưa mất rồi

lòng tôi như gió trên đồi

thổi qua núi ngự khi ngồi ngó lên

 

trăng còn giấu tuổi giấu tên

để cho huế cứ ngồi trên ngai vàng

tôi về lòng cũng xốn xang

bến xưa đò cũ chèo ngang dọc mời

 

những ngày thiên cổ lên ngôi

rêu phong ngói đỏ trầm môi lại đời

nghe chiều tịch lặng mù trôi

tôi nghiêng về phía sầu côi cút mình

 

ngỡ rằng mưa cứ làm thinh

chải thêm mấy nhịp cầu tình xót xiêu

áo bay tận phía trời chiều

hàng cây và gió mỹ miều đuổi theo

 

dòng sông thương núi nhớ đèo

muốn vô thành nội quê nghèo có vua

tôi nghe một tiếng chuông chùa

nên đành bỏ huế vạn mùa mà đi.

30.6.2023

H. L. N

 

Comments are closed.