Thơ Khaly Chàm

nhân danh thơ và đọc phúc âm

 

ngày nhạt nắng dung dưỡng lũ sương mù

tôi quất mạnh chiếc roi ý tưởng vào bài thơ đang treo lơ lửng

luật bằng trắc trừng mắt nhìn tôi rồi co giật ảo

điềm nhiên với quy ước đối kháng hợm hĩnh tạo rườm rối thi ca

thèm muốn được văng tục đượm mùi đặc trưng bẩn thỉu

 

những con chữ thơ có bao giờ thích đọc phúc âm

hôm nay hay ngày tháng năm qua cũng thế thôi

thật tình mà nói: tôi rất sợ chết quá chừng

dù biết tôi chưa đủ tuổi để già nua theo quy luật!

tội nghiệp, chiếc lưỡi bị cụt từ thập niên bảy mươi của thế kỷ trước

nó luôn thích nghi với đê hèn mong sao còn tồn tại

 

tự nhủ lòng hãy quỳ gối đi chứ

cảm kích văn chương nô dịch đang cào xước mặt mình

với nghi thức xưng tội có thể nhìn thấy sự lột truồng con chữ

dường như, bầy thú trong chuồng trại văn chương hiện hình những bóng ma

chúng rú cười điên dại chắc hẳn đang nghĩ chuyện mộng tưởng phi thường

tôi là ai, không cần phải biết nhưng chẳng mong thơ rơi xuống giáng cú đập mạnh lên đầu

 

bên kia khoảng lặng là xa thẳm

 

tháng tám

vạt nắng buổi sáng hồng tươi

chưa hẳn sẽ rực rỡ thăng hoa ngày mới

bào quang tạo nhiễm sắc thể không hiển lộ để phủ quyết

sự bắt đầu hay cuối cùng về một vẻ đẹp đích thực

 

từ ghép hình như có phải là khái niệm cho biểu thị

cỏ vẫn xanh và hơi thở lấp lánh bên bước chân người

tôi muốn gieo nụ hôn của trí nhớ vào đất

để thấy lửa dung nham bung tràn từ bầu ngực tình nhân

 

bên kia khoảng lặng là xa thẳm

câu thơ mùa thu trở về tưởng chừng lâu lắm rồi chẳng thấy nhau

ảo ảnh muốn trốn thoát khỏi mùa mưa

những hình người tự phân hủy trong góc đời tĩnh mịch

hàng mộc miên trên lớp da mình đang thì thầm với gió

hứa hẹn ngày hoa đỏ thắm có ánh xanh màu nhạt

 

tháng tám

những hồn linh người ở một cảnh giới khác

có thể, giấc mơ hạnh phúc luôn toàn nguyên trong tâm thức

hư ảo chăng, họ vui cười định hướng mặt trời mà đi

nhưng chẳng có khi nào nhìn ngoái lại!

 

chuẩn rồi chứ ta ơi!

 

đờ đẫn thở trong bùn lầy nhớp nháp

cái chết nào sẽ đẹp nhất trần gian

ai đã bước qua bóng mình đang gỉ sét

hãy cứ tin, nhìn thấy cổng thiên đàng

 

không mảnh ghép xương cốt thành tro bụi

thì làm sao lòng trắc ẩn nỗi u sầu

thật thà chứ hay ta từng trí trá

nhếch môi cười nhăn nhở chạm đêm thâu

 

vẫn ở đây với tháng ngày bứt máu

những giọt rơi buốt hố mắt con người

mê loạn chưa, níu hồn về nhập thể

thơ điên khùng nuốt chửng để cầm hơi

 

cứ hành quyết đập đầu ta đi nhé

trong ánh nhìn hiện rõ sự khởi sinh

lũ mặt quỷ diễn trò chơi luân vũ

ngất ngây hỡi em, rồi cũng phải hiện hình!

 

thi sĩ khỉ bầy đàn gào với gió

rờn rợn kỹ năng để tồn tại ngợi ca

ta khụy xuống cúi thấp đầu chạm đất

nghe ký ức buồn vỡ mặt nhói tim ta

 

tpsaigon 8/2022

 

Comments are closed.