Văn Việt: Phạm Phú Hải (1950-2009), làm thơ từ thuở niên thiếu. Cho đến lúc ra đi, ông có hàng ngàn bài thơ. Tuy nhiên, thơ ông chỉ được lưu giữ bởi những người thân trong gia đình và bạn bè.
Có thể nói, cho đến khi tập thơ Một hôm núi khóc (NXB Hội Nhà văn 2008) xuất hiện và nhận giải thưởng của cuộc thi thơ do Bách Việt tổ chức, Phạm Phú Hải mới được độc giả cả nước biết đến và đón nhận.
Phạm Phú Hải là một tài năng thiên bẩm kỳ lạ. Ông sống trong một mùa và một phương không tên:
Một năm có bốn mùa nhưng tôi biết có một mùa thứ năm
Không gian có bốn phương nhưng tôi biết có một phương thứ năm
Tôi đang sống
Trong mùa và phương không tên đó.
Trong cái cõi riêng ấy, Phạm Phú Hải đã vượt thoát khỏi những giới hạn của thời gian, của không gian. Ông có thể “Bước nhịp nhàng theo mây trắng sum suê/Hái nửa trời cao lạc bước về”; có thể: “Thử buông tay thả người lơ lửng/Ở giữa thinh không lại ngủ quên”; có thể: “Lay tỉnh thời gian bằng thuốc độc/ Hú hồn cho sống dậy giấc mơ xưa”…
Trong cái cõi riêng ấy, Phạm Phú Hải hòa vào tự nhiên, như thể ông là một trong những núi non, sông suối, cỏ cây, chim muông, cầm thú. Ông gọi nắng và nghe nắng gọi, ông nghe núi khóc: “tiếng lệ chứa chan”, ông nhìn thấy mây: “tươi mươi cúi tạ người”, ông nhận ra mình: “trong lớp vỏ cây, trong vệt phân chim/Trong cánh hoa rơi trong phiến mây bay… Ông chấn động vì cái chết của con bướm nhỏ:
Những con bướm đã chết đang sợ hãi
Đã chết vào mùa thu
Đang sợ hãi trong trí tưởng tượng tôi
Như thể tôi là con bướm
Đã chết vào mùa thu…
Tưởng nhớ một nhà thơ tài hoa, bạc mệnh, Văn Việt trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc một số bài thơ của ông, rút từ tập Một hôm núi khóc.
Mộng mị
Đặt tên cho bò
Thả bò cho núi
Đặt tên cho núi
Thả núi cho bò
Một hôm bò ho
Tiếng ho cổ quái
Một hôm bò ho
Ta buồn biết mấy
Bò ơi, núi ơi
Suốt đời ngây dại
Ta ơi, ta ơi
Suốt đời ngây dại
Một hôm núi khóc
Tiếng lệ chứa chan
Một hôm núi khóc
Ta bỏ đi ngang
Đi ngang đi ngang, mà
Tênh tang tênh tang, hà
Hỏi mây in thạch ảnh
Vun vút tiếng sao sa
Ta có một bầy bò
Ta có một bầy núi
Ta để ngàn năm qua
Nửa khuya chụp bắt khói
Khói vụt khỏi tay ta
Chỉ còn một dấu lạnh
4/1973.
Xương thơm
Gió đi trên những nóc nhà
Hồn đi trên những tiếng gà đầu đêm
Chợt nghe xương cứng trở mềm
Từng hồi chuông mộ đổ rền dưới da
Gió về xa gió về xa
Thanh âm lẻ biệt tiếng gà vút cao
Lá tranh mái thấp xạc xào
Hồn dào dạt mộng đêm ngào ngạt hương
Xương nằm máy động bên xương
Hỏi thầm nhau một cõi thường ở đâu
Thi sĩ
Có bàn chân dài hơn con đường
Nên chân trời là những đốt xương
Của ai bỏ lại ngàn năm trước
Sửng sốt kêu lên tiếng dị thường
Ngủ cũng có đôi khi mở mắt
Chiêm bao thấy được vạn màu xanh
Giận quá giận đất trời vô loại
Nhẫn tâm xô chết những bình minh
Đi một mình đứng lại một mình
Dài hai bên thạch đỉnh chênh vênh
Thử buông tay thả người lơ lửng
Ở giữa thinh không lại ngủ quên
Trăng cho thi sĩ màu du tử
Đứng lại để nhìn vũ trụ đi
Cất bước mà xem khôn kiền chật
Bỏ bước về thanh khí tương tri
Nhạn gọi én xa mùa bước biệt
Có mây già lụm cụm đi theo
Du tử cuối đời về góc núi
Bỏ lại trên sông một tiếng chèo.
Vạn huyền
Trăng là sự lưỡng lự của ánh sáng
Cho nên rất dễ yêu
Có một dây đàn dài
Từ cung lòng ta đến cung trăng kia
Cây độc huyền của riêng ta
Cây độc huyền của riêng ta.
Chiều
chiều đi tím núi tím đường
gió ôm chân nắng ngập ngừng ngọn cây
về đây đêm ơi về đây
đàn ai lành lạnh sáu dây rãi buồn
chiều buồn, ôi. chiều thật buồn
sáu dây chẻ sáu phiến hồn lạnh tanh
máu lên nghe vỡ tan tành
hồn chiều tím nhạt hương trầm thoảng bay
về đây đêm ơi về đây
thần kinh buốt óc ngàn dây khật khờ
gió chiều đấy gió vu vơ
ngàn dây quấn chặt ngàn tờ khổ kinh
Ông cụ mù
Ông cụ mù có đôi chân rùa
đi về đâu? – đi về hôm xưa
ông cụ mù – ông cụ mù
dò dẫm từng giọt mịn nước mưa
Sờ soạng thời gian mịn màng
ông cụ mù ra vào tâm can
phơi nắng cho bầy kiến rỉa
ông cụ mù ông cụ to gan
Hai chân nặng trên thời gian sột soạt
hồn treo một mảnh đen thui
cụ mù nửa đêm mồi đèn khẽ hát
chín chín tuổi đời ô luôn vui
Có chi đâu có hề chi đâu
lửa bốc lên cao cháy rạt đầu
đâu phải mới hôm nay lửa dậy
ông cụ mù ông cụ chơi lâu
Soi
Lỡ cầm địa ngục trên tay
Đốt lên làm đuốc soi ngày soi đêm
Soi vô trái đất rất mềm
Soi ra thăm thẳm rất đen rất dày
Soi chỉ tay, thấy ăn mày
Soi chỉ chân, thấy đống ngai vàng vàng
Soi đầu làng, thấy dân làng
Soi giữa làng, thấy con đàng máu tươi
Soi phố thị, thấy ngậm ngùi
Lấn nhau chạy đến hết đời biệt tăm
Soi quanh qua chỗ sẽ nằm
Thấy côn trùng đã tri âm bao giờ
Soi lui thiên cổ bơ vơ
Soi tương lai thấy mờ mờ hư vô
Tắt đuốc, nhắm mắt, ngây ngô
Chân này bước lộn vào mồ chân kia.
Hạt cát điếc
Trưa nay đã gặp lại rồi
Dấu chân giữa đám bụi rời hôm qua
Hôm qua là vạn hôm đã qua
Trưa nay là vạn vạn ngày hôm sau
Ngàn lần ngã, ngàn lần đau
Tôi ơi vết xước trên đầu còn chăng
Mặt trời tưởng ra mặt trăng
Nên chi gai góc hằng hằng mọc ra
Dẫu cười vang dẫu khóc òa
Ngửa môi nuốt hết âm ba mỏi mòn
Kể từ én mẹ bỏ con
Mùa xuân trăng trối bên cồn thiết tha
Kể từ giũ áo phôi pha
Bụi bay bốn phía tiếng gà mãi ôm
Khuya khuya phía nguyệt đỏ lòm
Thanh âm đợi mãi đầu hôm chửa về
Một đàn én rũ cánh rũ lê thê
Mùa xuân ơi, hấp hối mê sảng cuồng
Ngăn dòng sông lại từ nguồn
Giọt mưa đỉnh núi có buồn trùng khơi?
Ngồi mà nói nhảm mà chơi
Hạt cát điếc vẫn câm lời dưới chân.
Sáng 26/4/73
Mưa bão
Những đêm mưa bão tưng bừng
Đầy căn gác nhỏ cây rừng mọc ra
Từ đầu phút một giây ba
Bỗng không tôi lại không còn là tôi
Tôi bay lên tới cửa trời
Tôi về địa ngục tôi ngồi dương gian
Tôi đi cái chớp con đường
Tôi lui hồng hộc về phương hướng nào
Cây rừng mày có như tao
Mọc ra rồi lại lặn vào nữa đi
Ui hay lũ nó làm gì
Bọn kình-biển nọ lại bì bõm bơi
Tôi ngồi tôi chọc tôi chơi
Tức lên tôi giết một hơi ghế bàn
Này giày này mũ rộn ràng
Giết luôn để chết cùng làng với nhau
Cây rừng này tụi bây đâu
Sao không sắp sẵn đưa đầu ra đây
Hôm nay tôi nói cả ngày
Ngày mai tôi chửi cả ngày hôm qua
Các anh hãy cứ khề khà
Mưa dông bão núi sa đà mặc tôi
Tôi ngồi phun hết hai môi
Phun luôn cả lưỡi cho người ta vui
Tự mình móc họng mình chơi
Không ưng móc họng thì mời ra xa
Người ta là người với ta
Có bao nhiêu đó để mà trừng nhau
Này cô kia ở trên lầu
Áo thơm cô mặc có màu thịt tôi
Thịt tôi cô đã tường rồi
Bữa tôi cởi hết da ngồi cô xem
Đất trời cũng thứ lèm nhèm
Bão mưa như thể thằng điên lộn đầu.
Cho lênh đênh theo thời gian
đem cân vài lượng da trời
bỏ vô dầm rượu đặng mời tri âm
uống đi uống cạn trời xanh
say đi say đập tan tành xưa sau
ta ngồi bốn mắt trông nhau
mắt màu xanh để nhìn màu mắt xanh
đêm qua ta mộng trăng rằm
sáng nay thức giấc mười năm qua rồi
chuyện người dâu bể xa xôi
trông theo dưới đáy nguyệt ngời rạng đông
một đàn bươm bướm qua sông
giương buồm viễn mộng ngược nguồn thượng thiên
lênh đênh đành đoạn lênh đênh
say trời xanh nỡ bỏ quên ngày về
rót thêm đi rót thêm đi…
1972
Ôm phố
Tặng MÙ MÓC DỌC SƯƠNG
Ôm phố đi giữa phố
Ôm phố đi lên rừng
Nín hơi hú cố tổ
Mau về mà rửa chưn
La to cho đỡ nhớ
La to cho chóng quên
La to cho hết nhớ
La to cho đừng quên
Có ai mà hiểu được
Những bàn chân trong đầu
Góc chân là lưỡi rắn
Nọc mọc lên từ lâu
Bước nhanh lên rừng rậm
Bước ngang vào rừng thưa
Bước bước bước rừng mưa
Bước bước bước rừng nắng
Gom hết cả ruồi nhặng
Gom hết cả bút hoa
Tung thả
Tung thả