Bình vỡ
Tôi có một chiếc bình
vẫn để không
trong góc phòng
Im lìm lặng lẽ
như một nỗi cô đơn tĩnh vật
Trinh nguyên
một chiếc bình xanh
ngóng mong một bông hoa thẫm đỏ
Rồi một hôm bình vỡ
Chỉ còn màu xanh trong từng mảnh nhỏ
Sao đâu đây phảng phất
một mùi hương thơ ngây
Tôi chợt hiểu
trong không gian luôn rạn nứt im lìm
trong thời gian một chuỗi dài
những cung điện lâu đài sụp đổ
Chiếc bình vỡ chuyện hằng ngày
nhưng mùi hương thơ ngây
phải chăng do những đợi chờ những ước mơ
về một loài hoa trần gian không thể có
Cuộc đời qua đi với những tình cờ nghiệt ngã
Trên đường đi hôm nay rực rỡ màu hoa đỏ
lẫn trong lá cỏ
không có mùi hương
Bởi trong tôi chẳng còn chiếc bình xanh nào
để đợi chờ và để vỡ…
Tháng 5/1956
Tản mạn 9
Anh chỉ là cái cớ
cho em nỗi nhớ
mong manh
Chỉ là những phút giây cho em nỗi niềm tơ tưởng
Là cái cớ cũng có nghĩa là chỉ có hư không
Không ôm hôn
Không hề đụng chạm
Chỉ ngan ngát mùi hoa dại thoáng qua
một mảng sáng
lờ mờ trong góc tối
Cũng chỉ là lời ước hẹn ỡm ờ dễ đánh rơi
Chừng đó thôi với anh cũng đã đầy đã đủ
cho những giấc mơ êm trở về lúc khuya đêm
cho một nét đẹp
trên bức-tranh-em
anh thường vẽ
Vũng Tàu 26-1-2016